Chuyện hôn lễ được tiến hành liên tục, trong nhà bình thường có thím Lâm nên cũng không cần Thẩm Dĩnh quá lo lắng, cô có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, bắt đầu lui tới tiệm hoa mỗi ngày, mà người đàn ông nào đó trong thời gian khôi phục đang nhàn rỗi ở nhà lại có chút đứng ngồi không yên.
Buổi tối nọ, Thẩm Dĩnh bận xong chuyện cửa hàng quay về, ăn cơm xong đã rất buồn ngủ, vừa nằm xuống giường thì bị anh quấn lấy: “Em gần đây luôn rất bận.”
Thẩm Dĩnh nhắm mắt gật đầu, yếu ớt nói: “Đúng vậy, gần đây bận quá, thật sự không có đầu mối quá tốt.”
Lục Hi im lặng một lát, điều anh muốn nghe không phải điều này: “Em đã rất lâu không ở nhà làm cơm cho anh, ở cùng anh rồi.”
Rất lâu sao?
Thẩm Dĩnh cuối cùng mở mắt, nghĩ nghĩ: “Không có mà, em đến tiệm hoa không tới hai tuần.”
Hai tuần.
Đáy lòng Lục Hi im lặng tính toán một chút, cũng chính là nửa tháng, sau đó vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: “Rất lâu.”
Thẩm Dĩnh dựng thẳng người dậy, nửa ngồi ở đầu giường nhìn người đàn ông bên cạnh, tóc anh dài hơn không ít, trước đây vì bị bệnh cạo thành đầu đinh, bây giờ lại dài ra, tóc hai bên đã có thể cột thành búi nhỏ trên đỉnh đầu, rõ ràng dễ làm người ta thấy luộm thuộm, nhưng ở trên mặt anh lại có một phần mỹ cảm.
Đối với khuôn mặt này, Thẩm Dĩnh nhìn trăm lần cũng không chán, nhưng mà…
Cô nghĩ nghĩ, lại nhắc tới đề tài trước đó: “Hi, anh bây giờ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282674/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.