Thẩm Tiếu ngồi trên ghế sa lông chờ thật lâu, chính mình tự rửa sạch sẽ tay rồi mới đợi được ba và mẹ từ trên lầu xuống, thằng bé lập tức chạy đến phòng ăn ngồi đàng hoàng, cực kỳ hiểu chuyện mà chờ hai người lớn ngồi xuống mới bắt đầu ăn cơm.
Thẩm Dĩnh và Lục Hi ở trên lầu tranh chấp hai câu, mặc dù không phải là rất nghiêm trọng nhưng dù sao tâm trạng cũng sẽ bị ảnh hưởng, Thẩm Dĩnh là bất đắc dĩ, Lục Hi thì là hờn dỗi.
Đôi mắt to của Thẩm Tiếu chớp qua chớp lại nhìn về hai người bọn họ, cảm nhận được bầu không khí không bình thường này, chủ động mở miệng làm dịu: “Chú ơi, cháo hải sản của chú nấu ngon quá.”
Mắt Lục Hi nhanh chóng liếc qua chén của con trai: “Thích thì ăn nhiều một chút đi, ăn nhiều một chút mới có thể cao như chú được.”
Đôi mắt to của thằng bé xoay chuyển: “Mẹ cũng cao mà.”
Thẩm Dĩnh đột nhiên được con trai nhắc tới, gượng cười hai tiếng: “Con là con trai, phải cao hơn mẹ một chút mới được.”
Một đoạn đối thoại anh tới tôi đi này rất nhanh lại bị gián đoạn, Thẩm Tiếu liếm liếm thìa, nhìn ra tâm tình của ba và mẹ không tốt, cũng không có ý định nói chuyện nữa, liền phối hợp mà trầm mặc không nói gì thêm.
Mãi cho đến trước khi ăn cơm xong xuôi, hai người cũng không nói thêm cái gì.
Thím Lâm không có ở đây, Lục Hi khó có được mà xuống bếp nấu cơm, Thẩm Dĩnh cũng không thể không làm gì cả, cô chủ động thu dọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282594/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.