Lời nói như vậy mà lại phát ra từ trong miệng của Mã Thiên Xích, đừng nói là một năm, năm năm qua số lần càng thêm ít. Khi Thẩm Dĩnh nghe được, phản ứng đầu tiên chính là có phải anh ta đã xảy ra chuyện gì hay không? Chẳng lẽ là đã gặp chuyện phiền toái gì rồi? Cô không khỏi có chút lo lắng: “Mã Thiên Xích, anh sao vậy?” Sự tồn tại của người đàn ông này đối với cô và Thẩm Tiếu mà nói giống như là một sự tồn tại đặc thù, Thẩm Dĩnh đã từng nghĩ đến nếu như trước đó cô không gặp một người làm mình khắc cốt ghi tâm là Lục Hi, vậy thì có lẽ cô cũng sẽ yêu anh ta. Nhưng thế giới này chính là không công bằng như vậy đó, không có nếu như, cũng không có lẽ. “Sao vậy?” Ánh mắt của người đàn ông rơi vào những điểm màu đen lít nha lít nhít của đám người trên đường phố ở phía dưới tòa cao ốc, tự giễu mà im lặng cong môi: “Anh cũng không biết sao nữa.” Mỗi ngày đều sẽ thỉnh thoảng nhớ tới cô, nhìn thấy ly nước mà cô đã từng dùng qua sẽ nhớ, nhìn thấy đồ vật mà cô thích ăn sẽ nhớ, ngay cả một cái tên nào đó trùng với tên của cô thì anh ta cũng sẽ nhớ tới. Rõ ràng năm năm trước đó ở nước Anh cũng không phải là ngày nào cũng ở cùng nhau, phần lớn là cuối tuần hoặc là ngày lễ mới ở cùng nhau, cho đến bây giờ anh chưa từng có một giây nào lại hoang mang giống như lúc này. Anh ta cảm thấy mình bị bệnh rồi, chính là căn bệnh nguy kịch kia. Thẩm Dĩnh nghe âm thanh anh ta thở dài, trong lòng càng lo lắng nhiều thêm: “Là sức khỏe không thoải mái, hay là chuyện công việc?” “Không phải.” Không liên quan đến công việc, cũng không liên quan đến sức khỏe, chỉ là có liên quan đến cô. Mã Thiên Xích tập trung tinh thần yên lặng suy nghĩ, nhưng câu nói này nói ra miệng lại rất khó, anh ta không biết nên dùng cách gì để bày tỏ tình cảm của mình. Nhưng anh ta rất chắc chắn một điều, ngay lúc này, anh ta sắp mất đi cô rồi. Điểm khác biệt lớn nhất của anh ta và Lục Hi chính là trong tình cảm, anh ta giả vờ là một người rộng lượng tự tin buông thả, mà người đàn ông kia trong lúc không thể nào tin tưởng đối phương thì tuyệt đối sẽ không để cô rời khỏi người mình nửa bước, luôn muốn nhốt cô ở bên cạnh. Đối với Thẩm Dĩnh mà nói, trong chuyện tình cảm cô đã nhận quá nhiều tổn thương, đương nhiên cũng không có dũng khí để đối mặt với một đoạn tình cảm mới. Cái cô cần chính là đang lúc cô do dự không ngừng, đối phương bắn một mũi tên trúng hồng tâm, mà không phải là đợi bản thân mình tỉnh táo ra quyết định. Trở lại thành phố J chính là một sai lầm, bỏ một mình cô tiếp xúc với người đàn ông Lục Hi kia càng sai lại thêm sai. Chỉ tiếc là, lúc anh ta hiểu được thì cũng đã muộn rồi. Mà phần hối hận này lại khiến anh ta có chút oán trách bản thân mình, bỗng nhiên nói chuyện không nổi nữa: “Anh còn có một cuộc họp đang chờ, tối nay lại nói.” Thẩm Dĩnh há to miệng còn muốn hỏi cái gì đó nhưng lại không kịp rồi, chỉ có thể thừa dịp trước khi anh ta cúp điện thoại mà vội vàng dặn dò: “Chăm sóc tốt cho sức khỏe, hai ngày nữa em về liền.” Đáp lời cô là âm thanh máy móc lạnh lẽo. Anh ta cúp điện thoại rồi. Thẩm Dĩnh nhíu mày nhìn màn hình điện thoại trở về màu đen một lần nữa, trong lòng có chút lo lắng. “Cạch.” Cánh cửa sau lưng bị người ta vặn ra từ bên ngoài, quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang chậm rãi đi tới: “Anh nấu cháo rồi, em xuống dưới ăn một chút đi.” Thẩm Dĩnh kinh ngạc nhìn về phía anh, bên tai vẫn còn vang vọng âm thanh của Mã Thiên Xích. Lục Hi đi đến trước mặt cô, nhìn bộ dáng xuất thần của cô, bàn tay đưa qua đưa lại ở trước mặt: “Nghĩ gì thế, mất hồn như vậy.” Thẩm Dĩnh đột nhiên đối diện với cặp mắt tĩnh mịch của người đàn ông, trong lòng rất không hiểu, có chút không xác định thực hư mà mở miệng: “Lục Hi, chuyện công ty của anh với Mã Thiên Xích như thế nào rồi?” Cô đột nhiên hỏi một câu như vậy khiến cho người ta bất ngờ, động tác của người đàn ông cứng lại, đương nhiên sẽ không cảm thấy cô vô duyên vô cớ mới hỏi. Ánh mắt rơi vào điện thoại di động của cô đang cầm trên tay, thừa dịp cô không phòng bị mà cầm qua, ấn phím mở khóa liền nhìn thấy cuộc trò chuyện hiển thị trên màn hình. Thẩm Dĩnh căn bản cũng không hề che giấu, nhưng anh đột nhiên cướp đi, trong lòng lập tức không có cảm giác an toàn, vô thức nhón chân lên muốn giành lại: “Anh làm gì vậy, trả cho em.” Chiều cao của hai người chênh lệch nên anh giơ tay lên cô cũng không đụng tới, nhìn khuôn mặt gấp đến đỏ bừng của cô, người đàn ông lạnh lùng cong môi, giơ tay đưa điện thoại ném tới một bên giường. Thẩm Dĩnh lập tức muốn đi qua lấy, bị một cánh tay của anh kéo lại: “Anh ngược lại thật sự không nghĩ tới, Mã Thiên Xích còn thật thích cáo trạng với phụ nữ.” Thẩm Dĩnh nhíu lông mày, lại không thích thái độ cố tình gây sự của anh: “Anh nói mò cái gì đó, anh ấy căn bản cũng không có nói gì hết.” “Không nói thì tại sao em lại hỏi anh?” “Chỉ là em muốn hỏi thôi.” “Ha.” Anh khẽ cười một tiếng, nhưng đáy mát lại không hề có ý cười, trong đó đều là sự lạnh lẽo. Anh bước về phía trước một bước, thiếu chút nữa liền muốn đụng vào mặt của cô: “Hỏi anh làm cái gì, em muốn biết cái gì? Sao vậy, lo lắng cho anh ta à?” Thẩm Dĩnh muốn lui về phía sau liền bị một bàn tay của anh kéo vào trong ngực, nhìn qua ngọn lửa giận đang đè nén trong trong mắt cô: “Anh tưởng là trải qua tối hôm qua, em hiểu rất rõ mình là người phụ nữ của ai, xem ra em cũng không hiểu.” Chuyện tối ngày hôm qua lại bị anh nhắc đến như vậy, Thẩm Dĩnh liền cảm thấy trên mặt nóng rát, rất nhục nhã, dùng sức tránh né: “Anh đừng có hung hăng càn quấy.” “Người phụ nữ của anh ở trước mặt của anh lại đi quan tâm người đàn ông khác, lại là một người đàn ông ở với cô ấy năm năm trời, anh mà có thể rộng lượng cũng không phải là một người đàn ông.” “Anh chính là người không nói đạo lý như vậy, lại ghen tuông bậy bạ.” Thẩm Dĩnh bị anh chọc cho tức giận không chịu nổi, trong lúc nhất thời cũng không bận tâm cái gì nữa, sau khi nói ra khỏi miệng mới ý thức được câu nói này giống như mấy cặp vợ chồng đang cãi nhau. Lục Hi cũng không hề phản bác: “Đúng, anh ghen đó.” “...” Ngọn lửa giận sắp bùng phát thành đám cháy hừng hực bởi vì câu nói này mà lập tức hạ hơn phân nửa, Thẩm Dĩnh nhìn sắc mặt xám xịt của anh, còn có hai con ngươi đang phun lửa, ngoại trừ tức giận thì nhiều hơn chính là bất đắc dĩ. Thôi bỏ đi, cãi nhau cái gì chứ, cải tới cải lui cuối cùng cũng chỉ có một kết quả mà thôi. Thẩm Dĩnh thở dài một hơi, lúc mở miệng cũng đã nhiều hơn mấy phần kiên nhẫn: “Thật ra anh ấy không nói gì cả, chỉ hỏi em thân thể đã khá hơn chưa, chính là do anh quá nhạy cảm mà thôi. Em không phủ nhận hỏi chuyện công ty, thật ra là em cũng có chút lo lắng. Nhưng mà anh có từng nghĩ tới hay không, sự tồn tại của Mã Thiên Xích đối với em và Thẩm Tiếu mà nói là như thế nào, anh ấy không phải là một người bạn bình thường, trong lòng của em anh ấy chính là một người đã cho em cuộc sống mới, anh có hiểu hay không?” “Anh hiểu.” Thẩm Dĩnh vừa mới muốn thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe thấy giọng nói ác liệt của người đàn ông này một lần nữa: “Anh hiểu cái rắm! Năm đó nếu như không có anh ta thì anh và em cũng sẽ không thể nào ngăn cách lâu như vậy, năm năm lại biến thành như thế này. Đúng, em cảm ơn anh ta, anh cũng mặc kệ vì anh không quản được, nhưng đối với anh mà nói anh ta chính là một tên ngu ngốc dưới tình huống mà anh không biết lại cướp người phụ nữ và con của anh đi, anh không đụng vào anh ta đã là khách khí rồi. Nếu như em kêu anh bị làm mục tiêu của người ta mà lại không đánh trả, em cũng đừng xem anh là một người đàn ông không làm được chuyện gì có hi vọng.” Thẩm Dĩnh kinh ngạc nhìn gân xanh nhấp nhô trên cổ của anh. Cô vẫn luôn cường điệu ý nghĩa của Mã Thiên Xích đối với cô, nhưng cô thật sự không để ý đến đối với người đàn ông này mà nói thì sự tồn tại của Mã Thiên Xích là như thế nào. Chính xác mà nói, cũng không phải là sự tồn tại tốt đẹp gì. Lục Hi rất giận, lục phủ ngũ tạng đều muốn nổ tung, ngoại trừ giận Thẩm Dĩnh còn có tức giận đối với chính mình. Anh tức giận năm năm này mình đã làm không tốt, không mạnh bằng Mã Thiên Xích, tức giận vì đã cho người khác cơ hội như vậy, nhưng mà anh có thể nhịn được, những chuyện này đều là sai lầm của anh: “Anh mặc kệ em nghĩ như thế nào, là cảm kích, cảm tạ hay là cảm ân, anh có thể vì mặt mũi của em và con mà nước sông không phạm nước giếng với anh ta. Nhưng nếu em kêu anh lùi một bước, anh làm không được.” “Em không muốn để anh làm như vậy.” Thẩm Dĩnh cụp mắt xuống, loại cảm giác bất lực đã lâu kia lại xuất hiện một lần nữa mà vây lấy cô. Cô không biết nên nói như thế nào, làm như thế nào mới có thể xử lý ổn thỏa, để anh có thể hiểu được tình cảm của cô đối với Mã Thiên Xích. Nhưng mà đứng lên lập trường của anh mà suy nghĩ, dường như có làm như thế nào cũng không lý giải được. Sự tức giận của Lục Hi vốn còn trên đỉnh đầu, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Dĩnh bỗng nhiên rủ mắt xuống, trong lòng của anh liền căng thẳng, tưởng rằng cô khóc. Anh đưa tay nâng cằm của cô lên, lại nhìn thấy đôi mắt tràn ngập hỗn độn và nghi ngờ của cô. Không khóc, không khóc là được rồi. Anh buông tay ra, hít sâu một hơi, dường như bất đắc dĩ lại đang kiềm chế cái gì đó: “Xuống dưới ăn cơm đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]