“Dáng vẻ của em bây giờ giống như năm đó.” Người đàn ông chạm đầu ngón tay lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
Anh rất thích động tác này, cảm nhận sự mềm mịn của làn da, và nhịp đập vì anh mà loạn xạ dưới làn da của cô.
“Tôi đã không còn là Thẩm Dĩnh ngu ngốc kia nữa, năm năm nay tôi đã thay đổi rất nhiều.” Cô bỗng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thâm trầm của anh.
Lục Hi nhẹ nhàng vuốt ve cằm của cô: “Tại sao lại nói như vậy? Sợ anh không thích em như vậy sao?”
Cô không trả lời, mà bình tĩnh nhìn anh, sau một lúc lâu mới lắc đầu: “Cho dù anh có thích hay không, đây mới thật sự là tôi.”
Độ cong bên môi người đàn ông bởi vì câu nói này mà càng thêm rõ ràng, anh không che giấu sự tán thưởng và yêu thương cô dưới đáy mắt: “Cho dù em thay đổi như thế nào, anh đều thích.”
Tình cảm mà anh dành cho cô đã đạt tới trình độ không nói đạo lý, không phải bởi vì một điểm nào đó của người này mới yêu, mà bởi vì là cô nên mới yêu.
Nhưng điều không thể nghi ngờ là, năm năm trước anh yêu cô gái ngây ngốc kia, năm năm sau, người phụ nữ độc lập mà quyết đoán này lại càng thu hút anh hơn so với năm năm trước.
Trên người cô có một sức hấp dẫn, vừa dịu dàng lại mạnh mẽ, lúc bạn phát hiện ra loại mâu thuẫn này, tầm mắt của bạn sẽ bị thu hút, sau đó càng lún càng sâu.
“Thẩm Dĩnh,” anh bỗng gọi tên cô, tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282595/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.