Lục Hi vừa gọi điện thoại, người Cục cảnh sát cũng không quan tâm có đủ hai mươi bốn giờ hay không đã lập tức chạy tới hiện trường, bắt đầu các loại điều tra, bao gồm lấy video cameras.
Thời gian chờ đợi lại giống như ở trong địa ngục khiến cho người ta cảm thấy bị hành hạ và tối tăm lạnh lẽo, trong không khí giống như đã đóng thành băng. Vẻ mặt Lục Hi khó coi nhất từ trước tới nay. Vừa nghĩ tới bây giờ Thẩm Tiếu đang trong tình cảnh nguy hiểm, trái tim anh dường như bị treo cao nghìn mét giữa không trung vậy.
Mấy mười phút lại lâu như nửa thế kỷ trôi qua, mấy người đều không nói chuyện, bầu không khí như đi trên băng mỏng, mãi đến khi cảnh sát đi tới đưa một phần tài liệu điện tử cho anh xem: “Ngài Lục, vừa rồi cameras giám sát bên cửa phụ có ghi lại được bóng dáng của đứa trẻ, thằng bé bị một người phụ nữ bế lên và đưa lên một chiếc xe màu trắng loại tương đối phổ thông, biển số xe là 3895. Sau khi rời khỏi cổng của khu căn hộ, chiếc xe tiến vào đường chính, hình ảnh theo dõi sau đó thì cần phải có thời gian điều tra."
Lục Hi lẳng lặng nghe, ghi nhớ biển số xe này ở trong đầu: “Đi điều tra chủ chiếc xe này, sau đó nói cho tôi biết nơi cuối cùng chiếc xe tới không thời gian ngắn nhất, nếu không điều tra được thì nói cho tôi biết nó mất dấu trên cameras giám sát ở chỗ nào."
"Vâng!"
Sau khi cảnh sát rời đi, Thẩm Dĩnh hồi hộp xích lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282532/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.