Thẩm Dĩnh ngồi xổm xuống đón thằng bé, bị thằng bé đụng mạnh vào trong ngực. Nếu không phải Lục Hi ở phía sau dùng cơ thể chặn lại, chắc hẳn cô đã ngã bệt xuống đất rồi.
Thẩm Tiếu từ nhỏ đã không phải là một đứa trẻ hay khóc, lúc này lại không nhịn được thút thít trong lòng cô: “Mẹ, con rất nhớ mẹ."
Giọng nói yếu ớt lại kèm theo sợ hãi và oan ức giống như một con dao cắt qua trái tim của Thẩm Dĩnh, cô giơ tay lên lau nước mắt trên mặt thằng bé: “Không khóc nhé, không khóc, mẹ tới đón con rồi."
Thẩm Tiếu cũng không phải là đứa trẻ có thể ầm ĩ lâu, thằng bé chỉ khóc vài tiếng đã nín, tự mình giơ tay lên khẽ lau gương mặt nhỏ nhắn. Cũng chính là động tác này làm cho Thẩm Dĩnh thấy băng dán cá nhân trên ngón tay cái của thằng bé.
Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con, trong lòng căng thẳng: “Đây là làm sao? Con bị thương à?"
Lục Hi nghe vậy cũng nhíu mày cúi người nhìn qua, chỉ là đứa trẻ từ trước đến nay không đề phòng anh, lúc này lại hơi né tránh, núp vào trong lòng Thẩm Dĩnh, khẽ nói: “Là ông cố, bà cố đâm con."
Trái tim Thẩm Dĩnh mềm xuống khi nhìn thấy con, nhưng bởi vì những lời này lại trở nên cứng rắn, mắt cô đỏ hoe thổi vào đầu ngón tay của thằng bé: “Không đau, mẹ thổi một chút là hết đau nhỉ."
Thẩm Tiếu sợ cô lo lắng nên ngoan ngoãn lắc đầu: “Mẹ, con không sao."
Thẩm Dĩnh đứng dậy, kéo con đến bên cạnh mình. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282533/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.