Thẩm Dĩnh nửa tin nửa ngờ đi tới. Cô vừa bước đến trước cửa xe đã nghe được khóa cửa "cạch" một tiếng mở ra. Cô hít sâu một hơi, mở cửa xe nhìn người đàn ông ngồi chỗ ghế lái, chân lại không nhúc nhích được nữa: “Sao anh lại tới đây?" Nửa bên mặt của người đàn ông bị đèn trần xe chiếu xuống, nửa mặt khác ẩn trong bóng tối, không biết đã chờ bao lâu, giọng anh vang lên như chìm dưới đáy biển: “Lên xe." Thẩm Dĩnh bất mãn trước thái độ tự chủ trương và giọng điệu kiểu ra lệnh này của anh, chống đối theo bản năng: “Em..." "Chỗ này không thể đỗ xe, em lên trước rồi lại nói." "..." Cô chẳng còn cách nào đành phải ngoan ngoãn ngồi vào xe. Sau khi cô lên xe, người đàn ông đạp chân ga và lái xe vào đường chính, đi về phía căn hộ của Phùng Tuyết Du. Thẩm Dĩnh bị dây an toàn giữ lại, hai tay, hai chân như bị tấm lưới lớn vô hình bao quanh, vô cùng câu nệ. "Con đâu rồi?" Cuối cùng anh cũng mở miệng nhưng lại hỏi về đứa trẻ. Nghĩ lại quan hệ của bọn họ bây giờ hình như ngoại trừ vấn đề đứa trẻ còn có thể nói được vài câu, những chuyện khác lần nào cũng là tranh cãi nhiều nhất. "Em để con ở nhà, vì sợ không có thời gian chăm sóc cho con nên em giao nó cho ba mẹ em rồi." "Bọn họ sống với nhau ổn chứ?" Trong lòng Thẩm Dĩnh căng thẳng, khẩn trương theo bản năng nhắc tới những lời này: “... Cũng ổn." Người đàn ông nghe vậy trầm ngâm một lát mới nói tiếp: “Anh đã nói chuyện của con cho người trong nhà biết rồi." Anh đột nhiên nói vậy làm tư duy của Thẩm Dĩnh suýt nữa không theo kịp, cô suy nghĩ vài giây mới hiểu được ý của anh, lại càng ngạc nhiên hơn: “Cái gì!?" Phải biết rằng trước đây nhà họ Lục còn chẳng thể chấp nhận được cô, bây giờ biết cô dẫn theo con của Lục Hi trở về, chẳng phải là... "Lục Hi, anh điên rồi à?! Anh tự ý nói ra tin tức về con, anh đã từng hỏi xem em có đồng ý không hả?" Thẩm Dĩnh lập tức phẫn nộ, trừng mắt nhìn anh với vẻ khó tin: “Khi anh nói cho bọn họ biết, anh từng nghĩ bọn họ sẽ đối xử với đứa trẻ thế nào chưa? Nếu bọn họ không đồng ý với sự tồn tại của Thẩm Tiếu, tổn thương tới con thì làm thế nào? Anh từng nghĩ tới mấy vấn đề này chưa? Anh luôn miệng nói nhớ con, đây chính là biểu hiện tình yêu của anh sao? Nếu anh ích kỷ như vậy..." Từng câu từng chữ của cô đều có thể khiến người ta nát lòng. Lục Hi thậm chí không kịp cãi lại, trong lòng đã bị cô đâm mạnh một dao, từ đầu đến cuối cô đều chưa từng tin tưởng anh. "Bọn họ muốn bế chắt, chưa nói gì khác." Cổ họng người đàn ông chợt khô khốc cố nặn ra một câu, ngắt lời cô đang tiếp tục hùng hổ dọa người. Thẩm Dĩnh thừa nhận mình không đủ bình tĩnh về chuyện của Thẩm Tiếu, nhưng cô chưa hề chuẩn bị gì đã bị anh đẩy lên trên, cô có thể được nhận nuôi con nữa không? Cô thật sự không muốn Thẩm Tiếu phải chịu bất kỳ tổn thương nào, bất kể là trên cơ thể hay trên phương diện tâm lý. Đứa trẻ ở tuổi này đúng lúc đang hình thành thế giới quan, nếu có người nói gì với thằng bé, nó nhất định sẽ nhớ cả đời, cũng sẽ oán giận cô và Lục Hi. Cho nên nghe Lục Hi nói vậy, phản ứng đầu tiên của Thẩm Dĩnh chính là trào phúng ngược lại: “Bọn họ muốn bế thì bế à? Có cần em quỳ xuống cảm ơn nhà họ Lục các anh đã bao dung và vô tư hay không?" “Két” Bánh xe phanh gấp ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai. Người đàn ông chợt dừng xe ở bên đường, vẻ mặt thâm trầm như muốn nhỏ nước: “Anh đã từng nói đồng ý bao giờ, anh đã từng ép em phải chắc chắn tiếp nhận bao giờ chưa? Anh chẳng qua chỉ muốn cho con có một danh phận, muốn để cho bọn họ biết Lục Hi anh không phải chỉ có hai bàn tay trắng, anh chỉ rất vui mừng khi được làm ba, hưng phấn kích động đến mức máu cũng muốn sôi trào. Em nói anh ích kỷ. Thẩm Dĩnh, nếu có người tổn thương con, không đợi em ra tay, anh sẽ đòi lại gấp trăm lần gấp ngàn lần rồi. Anh càng quý trọng thằng bé hơn bất kỳ ai khác!" Anh biết cô nhạy cảm đa nghi về chuyện của con, anh cũng hiểu tấm lòng người mẹ của cô, nhưng anh muốn trở thành một người ba tốt, cô có thể thông cảm cho tâm trạng này của anh hay không? Cô không biết khi cô nói những lời này, trong lòng anh khó chịu, áy náy, chán nản, thậm chí là uất ức bao nhiêu, anh lại không có cách nào nói ra được. Thẩm Dĩnh bị anh chất vấn thì sửng sốt, sau khi hoàn hồn thì mắt đỏ hoe lắc đầu: “Lục Hi, anh quên trước kia người nhà các anh phản đối chúng ta đến tới nhau thế nào sao? Em không thể tin bọn họ được." Giọng cô run rẩy nghẹn ngào giống như một chậu nước lạnh xối xuống đầu, dập tắt tất cả phẫn uất của anh. Tất cả những chuyện từng xảy ra đều hiện rõ ràng ở trước mắt, là anh tự chuốc họa vào thân, có thể trách được ai? Bầu không khí trong xe nặng nề, hai người cũng không nói chuyện, trong không khí đều tràn ngập nguy cơ muốn bùng nổ. Bọn họ đều bị đè nén, đè nén đến cùng thì sẽ bắn ngược trở lại. Tâm trạng Lục Hi không tốt, đặc biệt không tốt, Thẩm Dĩnh làm sao không phải vậy? "Em còn tình cảm với anh, vì sao không chịu ở cùng với anh?" Lúc nói chuyện, bờ môi mỏng của anh luôn mang theo khí chất lạnh lùng và xa cách lại làm cho người ta muốn tới gần. Không phải anh chưa từng hỏi cô vấn đề này, trước đây lần nào cô cũng lảng tránh, nhưng bây giờ... Thẩm Dĩnh khẽ nhắm mắt lại nói nhỏ: “Em chưa xác định được." Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Em chưa xác định được điều gì?" "Chưa xác định được em có muốn sống cuộc sống như thế hay không, cũng chưa xác định được sau khi ở cùng với anh có thể vẫn giống như trước đây không?" Trong xe yên tĩnh vọng tới giọng nói có phần không thật của cô. Cô đang nói thật lòng mình, nhưng cũng chính vì vậy mới khiến cho người ta đau lòng. "Em có ý gì?" "Em không biết có nên tiếp tục với anh nữa không. Nếu như ở cùng với nhau là sai lầm còn không bằng đừng bắt đầu lại một lần nữa." Mỗi câu mỗi từ của cô làm cho anh thấy được rất nhiều suy tính của mình: “Sau khi có Thẩm Tiếu, em bước mỗi bước đều phải càng thêm cẩn thận hơn, em phải có trách nhiệm với con, không phải chỉ một vài lời là có thể quyết định được, một, hai ngày lại có thể suy nghĩ cẩn thận được." "Đó là em thôi." Đôi mắt đen láy của người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Anh biết rất rõ mình đang nói gì, làm gì và muốn gì." Thẩm Dĩnh có thể cảm nhận được đôi mắt sáng rực của anh: “Cho em chút thời gian, đừng ép em." Nghĩ đến gia đình phức tạp của nhà họ Lục, cô không khỏi buồn rầu: “Em hy vọng những chuyện như hôm nay, lần sau anh có thể hỏi ý kiến của em trước." Một cuộc nói chuyện cứng nhắc đến đây đã không thể tiếp tục được nữa. Hai người đi tới tình cảnh như vậy, hình như nói gì làm gì cũng thừa, việc này không tìm được một lối ra thì lại giống như bánh bao chiên nghẹn ở trong họng. Sau khi Lục Hi bình tĩnh lại mới khởi động xe, lái xe về phía căn hộ của Phùng Tuyết Du. Trên đường đi, anh không nói gì nữa, chỉ chăm chú lái xe. Khi đến khu căn hộ, lúc Thẩm Dĩnh xuống xe anh mới mở miệng: “Em cứ suy nghĩ thật kỹ về lời anh nói đi, anh không muốn ép em, nhưng anh là ba của đứa trẻ, anh quả thật không chờ được quá lâu." Anh đã bỏ lỡ năm năm, bây giờ đang liều mạng muốn cho con và cô một cuộc sống tốt hơn, lúc này thấy được nhưng không có cách nào nhận nhau làm cho anh không chờ được nữa. Thẩm Dĩnh gật đầu đồng ý, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Em biết rồi." Cô mở cửa bước xuống xe, đi thẳng vào khu căn hộ mà chẳng hề quay đầu lại. Lục Hi nhìn theo bóng lưng của cô mãi đến khi cô hoàn toàn biến mất mới lái xe rời đi. Nhưng trong lúc Thẩm Dĩnh thật sự cố gắng suy nghĩ kỹ về vấn đề giữa cô và anh thì bất ngờ lại xảy ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]