Thẩm Dĩnh nửa tin nửa ngờ đi tới. Cô vừa bước đến trước cửa xe đã nghe được khóa cửa "cạch" một tiếng mở ra. Cô hít sâu một hơi, mở cửa xe nhìn người đàn ông ngồi chỗ ghế lái, chân lại không nhúc nhích được nữa: “Sao anh lại tới đây?"
Nửa bên mặt của người đàn ông bị đèn trần xe chiếu xuống, nửa mặt khác ẩn trong bóng tối, không biết đã chờ bao lâu, giọng anh vang lên như chìm dưới đáy biển: “Lên xe."
Thẩm Dĩnh bất mãn trước thái độ tự chủ trương và giọng điệu kiểu ra lệnh này của anh, chống đối theo bản năng: “Em..."
"Chỗ này không thể đỗ xe, em lên trước rồi lại nói."
"..." Cô chẳng còn cách nào đành phải ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Sau khi cô lên xe, người đàn ông đạp chân ga và lái xe vào đường chính, đi về phía căn hộ của Phùng Tuyết Du. Thẩm Dĩnh bị dây an toàn giữ lại, hai tay, hai chân như bị tấm lưới lớn vô hình bao quanh, vô cùng câu nệ.
"Con đâu rồi?" Cuối cùng anh cũng mở miệng nhưng lại hỏi về đứa trẻ. Nghĩ lại quan hệ của bọn họ bây giờ hình như ngoại trừ vấn đề đứa trẻ còn có thể nói được vài câu, những chuyện khác lần nào cũng là tranh cãi nhiều nhất.
"Em để con ở nhà, vì sợ không có thời gian chăm sóc cho con nên em giao nó cho ba mẹ em rồi."
"Bọn họ sống với nhau ổn chứ?"
Trong lòng Thẩm Dĩnh căng thẳng, khẩn trương theo bản năng nhắc tới những lời này: “... Cũng ổn."
Người đàn ông nghe vậy trầm ngâm một lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282530/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.