Đang suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên làm Tư Duệ sực người.
" Con gái! "
Tư Duệ quay đầu, đập vào mắt cô là dáng hình quen thuộc của một người phụ nữ. Chính xác thì đó là mẹ cô!
Mạc Tư Nhan bước đến bên cạnh Tư Duệ, niềm nở chào hỏi Cao Thành, còn cảm ơn ông vì đã mời bà tới đây.
Cao Thành lái xe lăn đi đến trước mặt hai mẹ con:
" Đó là điều tất nhiên! Hôn lễ sẽ không thể diễn ra nếu thiếu vắng bà! "
Mạc Tư Nhan mỉm cười, đoạn nhìn sang Ngô Tiến, bà gật đầu một cái với ông.
" Đã lâu không gặp, ông có khỏe không? "
Ngô Tiến cũng rất tự nhiên đáp lại, giống như đây chính là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa bọn họ. Tình cảm nhiều năm trước, tựa hồ chưa bao giờ tồn tại.
" Tôi khỏe, còn bà, cuộc sống hiện tại như thế nào? "
" Rất tốt! Cảm ơn ông! "
Dứt câu, bà nhìn sang Tư Duệ:
" Tưởng Tâm không ở cùng con à? "
Tư Duệ chỉ vào bên trong tòa nhà:
" Tưởng Tâm bị anh Hạo bế đi rồi thưa mẹ! "
" Chà! Đã lâu rồi mẹ chưa nhìn thấy Tưởng Tâm, từ lúc con sinh nó ra cho đến tận bây giờ. Mẹ nhớ hai đứa lắm! "
Tư Duệ gượng cười rồi lại cúi gằm mặt.
Đúng vậy! Sau những chuyện đã xảy ra, cô vẫn là chưa thể đối diện với mẹ mình một cách bình thường được.
Tuy lúc hạ sinh Tưởng Tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-trieu-mot-dem-em-di-khong/2795076/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.