Chương trước
Chương sau
Tư Duệ bừng tỉnh, chợt phát hiện mình đã bị đưa đến một nơi nào đó.

Cô nhớ khi ấy, bỗng nhiên có người chụp lấy cô từ phía sau, cuối cùng ngất lịm đi không biết gì nữa.

Bây giờ thì rõ rồi! Thì ra cô bị bắt cóc.

Tiếng kéo cửa vang lên, thanh âm của sự rỉ sét khiến người ta phải rợn gai ốc.

Sau đó, Tư Duệ nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người. Một trong số đó đang tiến về phía cô.

" Dậy! " Tên đó quát lớn, túm tóc Tư Duệ kéo dậy.

Tư Duệ đau đớn kêu lên một tiếng, cánh tay vô thức đỡ lấy bụng che chắn.

Gã đàn ông bỗng cúi xuống, le lưỡi liếm lên cổ Tư Duệ. Cô rùng mình ghê sợ hét lên, vùng vẫy thoát khỏi sự kìm hãm của hắn.

***

Đó là cũng là đoạn ngắn video mà Cao Lãng được xem.

Hoắc Phong thu tay cầm điện thoại về, tay còn lại rút từ trong người ra một khẩu súng cười lạnh:

" Nếu mày dám manh động, tao lập tức alo cho bọn chúng chơi chết người phụ nữ của mày! Mày có từ đây có bay tới cũng không kịp! Phải rồi! Hình như cô bé đấy còn đang mang thai con mày đấy nhỉ? Thế thì vỡ rồi! Làm sao chịu nổi hai mươi thằng đàn ông ở đó đây? "

Cao Lãng như hóa đá, tay cầm súng của anh dùng lực đến khớp xương cũng muốn vỡ ra.

Tiếng hét ấy của Tư Duệ, khiến tim anh phồng lên rồi nổ tan nát như một quả bom màu đỏ.

Mũi súng của anh vẫn nhắm ngay giữa trán Hoắc Phong, còn hướng súng của hắn thì chĩa về phía A Tài.

" Hãy dừng lại ngay! Tư Duệ không có liên quan trong chuyện này! Mày có biết vì sự điên rồ của người phụ nữ kia đã hại chết một cô bé vô tội rồi không? "

Hoắc Phong nhoẻn miệng:

" Ám sát mày tao cũng làm rồi, lỡ tay làm chết một con bé con có là gì? Nhưng mẹ nó mạng mày lớn, kiểu gì cũng không giết chết mày được! "

Tất cả mọi người lúc này đều bàng hoàng kinh ngạc, Đồng Giai Lị cũng không ngoại lệ. Cô ta được hai người đàn ông thả ra liền ngã khụy trên sàn nhà, dù vậy vẫn không khỏi ngước lên nhìn hắn:

" Anh nói cái gì cơ? Chẳng lẽ vụ tai nạn ngày đó xảy ra là… "

" Đúng vậy! "

Hoắc Phong gật đầu, rời khỏi mũi súng của Cao Lãng thong thả bước đến bên Đồng Giai Lị, bế cô ta lên:

" Là tôi thuê người đâm vào xe hắn! Ai bảo em nằng nặc đòi chia tay tôi để rồi muốn quay lại với hắn? "

Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Đồng giai Lị, hắn lại nhoẻn miệng cười, áp trán mình lên trán cô:

" Sao rồi? Em đang ghê sợ tôi ư? Nhưng Đồng Giai Lị à, em còn bỉ ổi hơn tôi nữa kìa! Chẳng phải em còn muốn mượn tôi giết chết hai mẹ con cô bé kia để trả thù sự phũ phàng của hắn ta sao? Em nghĩ là tôi dễ dàng đồng ý giết người vô tội chỉ vì thế thôi ư? "

Hắn lắc đầu nở nụ cười mỉa mai nhìn về phía Cao Lãng:

" Tôi chỉ đang muốn hắn ta cảm nhận nỗi đau mất đi người phụ nữ của mình thôi! "

Ngoài cửa lúc này bỗng có một nhóm người xông vào, tất thảy đều mặc đồ đen và đeo mặt nạ nửa mặt cùng màu. Trên một góc mặt nạ, có ấn ký biểu tượng của Jexcell.

Tề Vỹ Thiên " Ồ " lên một tiếng, dậm nát điếu thuốc đang hút dở rồi đứng dậy.

" Đến giờ vận động tay chân rồi đấy! "

" Người phụ nữ của mày ở nhả xưởng bỏ hoang bên bến cảng X. Hy vọng khi mày tới đó, đứa trẻ chưa chào đời kia vẫn còn sống! "

Hoắc Phong nói rồi xoay người len vào nhóm người kia mà rời đi cùng Đồng Giai Lị. Khi hắn ra đến cửa, hai bên Tử Thượng và Jexcell lập tức lao vào tấn công nhau. Nhưng lúc Hoắc Phong vừa mới lái xe đi khỏi thì tất cả đều ngưng lại động tác của mình.

Người của Jex tháo gỡ mặt nạ, khoác vai bá cổ hỏi chuyện những anh em bên Tử Thượng, tựa hồ tri kỷ đã chia cắt nhiều năm mới gặp lại.

Đoạn, Cao Lãng rút điện thoại ở trong túi ra, đưa lên tai:

" Xưởng bỏ hoang bên bến cảng X, anh có nghe rõ không? "

" Ừ! " Người bên kia đầu dây nhếch môi.

Cao Lãng hài lòng, mắt nhìn Tề Vỹ Thiên, A Tài và một người đồng đội khác nữa, anh gật đầu:

" Chúng tôi cũng sẽ tới đó ngay! "

***

Hoắc Phong lái xe rời đi, đầu tiên là đưa Đồng Giai Lị đến bệnh viện trị thương.

Đang lúc ngồi ở ngoài phòng cấp cứu chờ, hắn bỗng nhận được điện thoại từ ông trùm Jex.

" Hoắc Phong, chẳng phải chú cần viện trợ sao? Khi người của tôi tới nhà chú lại chẳng thấy có gì bất thường cả! Họ bảo không có ai ở nhà, chú đi đâu vậy? "

Hoắc Phong nhíu mày đứng phắt dậy:

" Chẳng phải vừa nãy đã tới rồi sao? Có quân của anh trấn áp, tôi mới có thể đưa Đồng Giai Lị đến bệnh viện. " Dừng một lúc để nhận thức vấn đề, hắn giật mình kêu lên: " Chẳng lẽ vừa rồi… là Tử Thượng giả mạo Jexcell?! "

Bên kia đầu dây, ông trùm Jex cười khẩy một tiếng:

" Hoắc Phong, chúc mừng chú đã bị qua mặt! "

__________________________________

Tại nhà xưởng bỏ hoang bên bến cảng C.

Gã đàn ông nhận được lệnh từ Hoắc Phong liền vui sướng hất cằm với đồng bọn:

" Được chơi nó rồi! Làm đi! "

Một tên tiến đến bên cạnh Tư Duệ, vỗ vỗ lên bụng cô:

" Mẹ nó một lũ súc sinh, đến cả bà bầu cũng không tha! "

Miệng nói vậy, nhưng tay hắn lại lướt từ bụng cô đặt lên trên ngực bóp một cái.

" Tên khốn! Tránh ra! Đừng động vào tôi! "

Tư Duệ giật thót vùng vẫy khỏi vòng tay hắn. Đột nhiên nhớ tới lời Hướng Mạc Tâm từng nói: " Ở đây tuy an toàn nhưng cũng không tránh khỏi những thành phần cá biệt, háo sắc. Nếu mà chị chẳng may gặp phải những tên khốn ấy, cứ dùng hết sức mà hạ cùi chỏ lên người hắn, chỗ nào cũng được hết ạ! "

Cô làm theo, lấy cùi chỏ tùy ý đâm mạnh vào người hắn. Không biết đã trúng chỗ nào nhưng hắn liền kêu lên đau đớn, quả thật rất hiệu nghiệm.

" Mày dám! " Hắn điên tiết giật tóc Tư Duệ về phía sau, một tên tiếp đó xông lên tát cô một cái. Sức lực đàn ông rất mạnh, Tư Duệ căn bản không đỡ nổi liền ngã nằm ra đất.

Cô vội lấy một tay đỡ lấy bụng, tay còn lại áp lên bên mặt vì bị tát mà nóng rát. Lúc này đây, Tư Duệ bỗng nhớ tới những ngày tháng trước kia mình cũng đã từng phải chịu đựng đau đớn, tủi nhục như bây giờ. Người gây ra những tổn thương ấy không ai khác lại chính là anh trai cô. Nhưng ít nhất anh ta chưa bao giờ xâm phạm đến cô.

Chiếc khăn quàng cổ quàng lỏng lẻo bên vai cô bị chúng giật ra, tiếp theo là đến áo khoác. Một tên sau đó xé toạc áo len của Tư Duệ, mặc cho cô có điên cuồng chống cự.

" Xin đừng! Tôi xin các anh tha cho tôi! Tôi đang mang thai, ít nhất hãy nghĩ cho đứa bé! "



Bọn chúng như có như không nghe thấy, vẫn chậc lưỡi mà cười một cách hưng phấn. Tư Duệ có thể nghe thấy tiếng tháo của thắt lưng xen lẫn thanh âm kéo khóa quần. Cô hoảng sợ gào khóc, ôm bụng lồm cồm bò dậy, tay chân vì còn ngấm thuốc mê mà rụng rời không có chút sức lực.

Ngay lập tức chân cô bị túm lại kéo về chỗ cũ. Đúng lúc một gã toan xé đi chiếc quần của Tư Duệ thì ở đâu đó bỗng vang lên tiếng súng, không phải một mà là rất nhiều lần cùng một lúc.

" Chạy mau, mẹ kiếp chúng nó đông quá! "

Một tên hét lớn với đồng bọn.

Tư Duệ không thể hình dung ra cảnh tượng trước mặt, càng không biết được nhóm người đang nổ cơn mưa đạn là ai. Nhân lúc tình thế hỗn loạn, cô nhanh chóng tìm chỗ núp. Tưởng chừng như đã an toàn thoát nạn thì đột nhiên có ai đó chụp lấy cánh tay cô kéo lên.

" Thả tôi ra! Van cầu các người! "

" Đừng sợ! " Người đó lên tiếng: " Là tôi đây! "

Nhận ra giọng nói quen thuộc lại quá đỗi xa lạ, Tư Duệ đứng hình trong chốc lát.

Ngô Hạo vẫn giữ chặt cánh tay cô, lại nói:

" Không quen sao? "

Tư Duệ cúi gằm mặt, run rẩy lắc đầu:

" Anh… Ngô Hạo… "

" Có bị thương ở đâu không? " Vừa hỏi, Ngô Hạo vừa cởi áo khoác đắp lên người cho Tư Duệ.

Tư Duệ nuốt nước bọt, thân thể đang lạnh đến run cầm cập đột nhiên được rơi vào ấm áp không khỏi hắt xì mấy cái.

" Không… Em… em không sao! "

Tuy Ngô Hạo đã không còn ác cảm với cô. Nhưng giữa hai người vốn đã có một bức tường dày ngăn cách. Tư Duệ thì vẫn luôn sợ hãi và mang một bóng ma lớn khi đối diện với anh.

Ngô Hạo thở dài, muốn nói xin lỗi cô nhưng nghĩ thế nào cũng không thể mở lời. Anh quả thật rất sai, nhưng bảo anh nói hai chữ "xin lỗi"... Giết anh đi vậy!

" Cảm ơn anh! " Tư Duệ nắm chặt vạt áo khoác, lí nhí nói.

Ngô Hạo từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu Tư Duệ, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Anh bảo bọc cô trong lòng, dịu dàng như cách mà mình đối với Diệp Mai Chi:

" Đi thôi! Ra bên ngoài! "

Những tên xã hội đen đã sớm được xử lý. Có những tên muốn chạy thoát đều đã bị bao vây ở quanh xưởng.

Cao Lãng và những người khác đến muộn hơn nhóm của Ngô Hạo một chút.

Cao Lãng vừa tới liền chạy đi tìm cô. Bây giờ mọi người đều đã ra bên ngoài khu xưởng. Tư Duệ ở cùng Ngô Hạo, anh ta đang gọi điện cho ai đó.

Như cảm nhận được điều gì đặc biệt, Tư Duệ xoay người, lập tức đã bị một người ôm chặt.

Mùi hương nam tính cùng khuôn ngực ấm áp quen thuộc ập tới, Tư Duệ bỗng cảm thấy tủi thân vô cùng. Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu sợ hãi cùng lúc đều trút ra hết theo những giọt nước mắt, thấm vào ngực áo anh.

Không cần trách móc, không cần kể lể, chỉ với tiếng khóc oai oán kia, Cao Lãng cũng đã hiểu được tất cả. Anh nâng mặt cô lên, hôn lên mi mắt xinh đẹp ngấn lệ:

" Anh xin lỗi! Kể từ giờ phút này, anh hứa sẽ không bao giờ để em lại một mình nữa! "

Cô vẫn khóc, khóc đến thương tâm. Nhớ lại vừa rồi suýt bị bọn chúng làm hại, cô càng cảm thấy ghê sợ hơn.

Ngô Hạo muốn để hai người có không gian riêng bèn ra xe trước.

" Em… không sao chứ? "

Nhìn chiếc áo len đã bị xé rách một đường dài từ vai áo đổ xuống, Cao Lãng đau lòng, cởi áo khoác của mình đắp chồng lên áo khoác của Ngô Hạo đưa cho cô.

" Bọn họ… bọn họ chưa kịp làm gì em hết! May mà có anh Ngô Hạo đến kịp lúc. "

Cô ngồi sụp xuống nền cát, rúc cằm vào áo khoác của anh. Cao Lãng cũng ngồi xuống, xoa đầu cô:

" Anh trai em đã thay đổi rất nhiều! Đặc biệt rất lo cho em! "

Tư Duệ im lặng không nói, tóc mái rũ xuống hai bên gò má cô, che đi phần nào đôi mắt đương cụp xuống buồn bã, giấu luôn cả những suy nghĩ tâm tư.

" Vâng! " Cô khịt mũi, lại hắt xì thêm một cái.

" Về nhà thôi! " Anh mỉm cười, dìu cô đứng dậy.

" A! " Tư Duệ bỗng sực nhớ ra một chuyện, loạng choạng xoay người bước về phía nhà xưởng: " Khăn choàng cổ Hướng Mạc Tâm tặng em còn ở bên trong… "

Cao Lãng giữ cô lại:

" Để anh lấy cho! "

Anh đặt lên môi cô một nụ hôn, nhìn gương mặt đáng yêu có phần ngây ngốc, lại không nhịn được xoa đầu cô, sau đó mới sải bước đến nhà xưởng.

Một lát sau, phía nhà xưởng bất ngờ vang lên một tiếng nổ động trời. Khói phóng ra mịt mù tựa như một viên thiên thạch vừa rơi xuống. Đám lửa cùng lúc bùng lên, đỏ rực cả bầu trời trên biển, thiêu rụi mọi vật bên trong nó. Và hình như bóng lưng dài rộng thẳng tắp của người đàn ông kia cũng chính là một trong số đó.

Trước mắt Tư Duệ giống như cũng bị lửa đốt, ngọn lửa này tuy có màu đen, nhưng chói lòa và nóng bỏng.

Hình như mới vừa rồi, có người còn hứa với cô, rằng sẽ không bao giờ để lại cô một mình nữa.

Vậy mà bây giờ... Anh lại một lần nữa thất hứa!

Một giọt nước mắt lăn dài trên má. Một giọt rồi lại một giọt, cứ vậy rơi lã chã. Chưa bao giờ cô thấy bản thân mình yếu đuối như vậy, khóc và chỉ có thể khóc.

Tư Duệ cắn răng hét lên, một tiếng gọi tuyệt vọng thảm thương:

" Lãng! "

Cô điên cuồng chạy thẳng về nguồn nhiệt nóng rát kia. Tuy trước mắt chỉ là một khoảng đen vô định nhưng ít nhất, anh xác định! Xác định trong tâm cô. Và bây giờ thì anh đang rơi vào bụng dạ của ngọn lửa kia.

" Tư Duệ dừng lại! " Ngô Hạo giữ lấy cô, nhìn đám cháy nhấn chìm khu nhà xưởng, chính anh cũng không lườn trước được. Hóa ra bọn người đó còn gài thêm cả bom.

Ngô Hạo và mọi người ở chỗ đậu xe cũng phát hiện ra trận nổ bom động trời ở nhà xưởng liền gọi cho cứu hỏa và chạy đến xem. Thấy chỉ có một mình Tư Duệ đứng bên ngoài, tất cả đều tự khắc hiểu ra liền tìm cách xông vào đám cháy để cứu người bên trong.

" Lãng còn ở bên trong, anh ấy tìm khăn quàng cổ cho em, Ngô Hạo, xin anh hãy mau cứu anh ấy! Cầu xin anh! "

Cô nói vậy nhưng vẫn cố chấp muốn lao đi. Ngô Hạo không thể dùng sức với cô, nhất là khi Tư Duệ còn đang mang thai. Anh hết cách, đành điểm huyệt làm cô thiếp đi.

Khi Tư Duệ tỉnh lại, Cao Lãng đã mất tích được ba ngày. Cứ vậy, không thấy quay trở lại nữa. Một tháng sau, Cao Lãng vì sống không thấy người, chết không thấy xác, mọi người đinh ninh rằng anh đã bị đám cháy hóa thành tro bụi nên quyết định xây mộ cho anh, một ngôi mộ không có vật chủ.

Khoảng hai tháng sau, Tư Duệ trở dạ sinh non. Là con gái. Như cái tên đã được định sẵn trước đó, bé con chính là Cao Tưởng Tâm.

Hôm đó, cô tự mình đi đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ. Trong bụng bỗng có chuyển biến, cô đau đến không đứng được, suýt thì ngã khụy xuống đường. May mắn được một người đàn ông kịp thời đỡ lại và đưa đến bệnh viện.

Khi đó, Tư Duệ vì quá đau đớn nên chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến những chuyện khác. Lúc sự việc đã ổn định trở lại, ca sinh diễn ra thành công tốt đẹp, mẹ tròn con vuông, cô muốn tìm người đàn ông kia để nói lời cảm ơn nhưng anh ta từ đó đã không còn nhìn thấy nữa.

Tư Duệ thậm chí còn không biết được mặt người đàn ông ấy. Lúc cứu giúp cô, anh ta đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, mắt đeo kính đen, hoàn toàn không để lộ một phần ngũ quan nào, đến cả giọng nói cũng rất mơ hồ.

Nếu nhất định chỉ có một lần duyên phận, vậy thì cứ thuận theo ý trời đi. Tư Duệ mỉm cười, tuy không thể nói lời cảm ơn nhưng cả đời này cô sẽ thầm khắc ghi điều đó!

__________________________________

Hôm ấy, tròn 100 ngày anh mất tích, trời đổ mưa tầm tã.



Tư Duệ một mình ngồi bên mộ anh. Từng hạt mưa rơi lã chã trên mặt ô giống như bị trút nước lên đầu, lại giống như ông trời đang thay cô khóc thương hơn cả.

Ngôi mộ được làm rất khang trang, tuy cùng chung mảnh đất nhưng trông nổi bật hơn hẳn so với những phần mộ bên cạnh. Di ảnh của anh cũng được gắn lên trên đó, gương mặt cương nghị, điển trai, mắt phượng và đôi lông mày kiếm vẫn như thường lệ luôn toát ra một sự lạnh lùng, nguy hiểm.

Tư Duệ nhìn vào mắt anh qua di ảnh, một giây cũng không chớp mắt. Ánh mắt Tư Duệ lưu luyến, lúc chưa thể nhìn thấy, cô khao khát được ngắm nhìn anh. Bây giờ mắt cô sáng trở lại rồi, anh bỗng không còn nữa. Đã tròn 100 ngày nhưng cô dường như vẫn chưa thể tin được là anh đã biến mất. Cứ như vậy mà biến mất thôi! Để lại hai mẹ con cô lẻ loi, vắng bóng một dáng hình trụ cột.

Cô mỉm cười chua xót, ngón tay nhỏ nhắn vuốt ve gương mặt trong di ảnh:

" Giá mà hôm ấy em đã không để anh quay lại tìm chiếc khăn… "

Bây giờ khăn mất, người cũng không còn. Món quà cuối cùng của Hướng Mạc Tâm cũng như người đàn ông duy nhất của cô, cả hai đều cùng lúc bị ông trời tước đoạt. Hiện tại ngoài cha và Tưởng Tâm ra, Tư Duệ đã chẳng còn gì để mất nữa.

Tư Duệ ngồi bên mộ rất lâu, dù biết anh không có ở đây và nó chỉ là một khối đá trống rỗng nhưng cô vẫn kiên trì, kể câu chuyện nhiều tập về đứa con gái mới chừng được một tháng tuổi.

" Đợi con lớn hơn một chút, em sẽ dẫn con ra gặp anh sau! "

Cô đặt một bó hoa hồng trắng lên phần mộ thay cho lời tạm biệt, nói rồi đứng dậy cầm ô rời đi. Tà váy dài màu đen đong đưa theo nhịp bước.

Khi bóng lưng gầy nhỏ đã hòa vào màn mưa, phía sau gốc cây si già, một dáng người cao lớn bước ra, đi đến bên phần mộ.

Hắn cầm lấy bó hoa hồng trắng vẫn còn đọng lại chút hơi ấm của người con gái kia, đem bảo bọc trong lòng như một vật báu.

__________________________________

Hai năm sau, Ngô Hạo và Diệp Mai Chi kết hôn. Địa điểm là nhà hàng Thành Hoa, thành phố C.

Tư Duệ được mời làm phù dâu nhưng cô từ chối, dành lại trọng trách cao cả cho những người bạn của mình.

Hàn Tiểu Hy bước vào phòng cô dâu, nhìn thấy Diệp Mai Chi xinh đẹp lộng lẫy trong bộ váy cưới không khỏi " Oa " lên một tiếng:

" Chị Diệp, 19 năm cuộc đời chị chính là cô dâu xinh đẹp nhất mà em từng thấy luôn đó! "

Diệp Mai Chị nở nụ cười rạng rỡ:

" Phụ dâu của chị cũng rất xinh đẹp nha! "

Hàn Tiểu Hy nhìn lại mình trong gương. Cô mặc một bộ váy cưới màu trắng, dài phủ gối, mái tóc ngắn nâu hạt dẻ xoăn lọn kết hợp với các phụ kiện khác khiến cô càng thêm lung linh như một nàng công chúa từ trong chuyện cổ tích bước ra.

Những phụ dâu khác sau đó cũng bước vào, trong đó có cả Lý Kỳ Nhan. Cô gấp gáp nói:

" Mọi người chuẩn bị xong chưa, bên nhà trai sắp tới rồi đó! "

" Thật sao? " Hàn Tiểu Hy kêu lên: " Vậy phải mau lên thôi, chị Diệp, để em xem chị còn thiếu gì! À! Phải gọi thợ make up đến chỉnh trang lại cho cô dâu một chút! "

***

Bên nhà trai.

Con người Ngô Hạo vốn không cầu kỳ nên đã chuẩn bị xong từ sớm. Nhưng anh không cầu kỳ, không có nghĩa các phụ rể cũng vậy.

Tiếng đạp cửa vang lên một cách thiếu kiên nhẫn:

" Các chú định không cho anh lấy vợ đấy à? Làm gì mà lề mề vậy? "

Những phụ rể ở phòng chuẩn bị liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Ngô Hạo, trên tay anh còn bế theo một đứa bé con đang cười tít mắt:

" Lề mề… " Con bé bập bẹ, nói rồi cười khanh khách như đang rất vui sướng.

A Vinh hằm hằm đi tới, bẹo hai cái má núc ních mềm mại của bé con:

" Nhóc con được lắm! Dám cười các chú cơ đấy! "

Ngô Hạo thấy vậy lập tức đẩy hắn ra, theo phản xạ lùi lại một bước:

" Đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, đừng làm đau Tiểu Bối nhà tôi! "

" Ờ! " A Vinh xụ mặt: " Chỉ có mình cậu là được thôi chứ gì? Đụng một tí cũng không cho! "

Ngô Hạo cười xấu xa, thơm lên má bé con một cái, lại nói:

" Các cậu còn đúng mười phút để chuẩn bị! "

Lúc này, Tư Duệ đang đón tiếp khách cùng Ngô Tiến và Cao Thành. Khách bên nhà trai rất đông, chưa tính bạn bè, anh em đồng đội của Ngô Hạo bên Tử Thượng thì chỉ riêng họ hàng Ngô gia và những vị tai to mặt lớn của Cao Thành đã chiếm hơn một nửa.

Cao Thành cười lớn bảo:

" Con ông thì cũng là con tôi! Hôn sự của nó, nhất định phải linh đình nhất cái thành phố này! "

Tư Duệ và cha cô cũng cười, nhưng trong lòng đều rõ hơn ai hết. Đứa con trai duy nhất của ông sống không thấy người chết không thấy xác, người làm bố như Cao Thành chính là kẻ đau khổ dứt lòng nhất. Ông chỉ đang cố gắng để lạc quan hơn, để có thể tiếp tục tin tưởng, hy vọng rằng Cao Lãng vẫn còn sống. Rồi đến một ngày đẹp trời, đứa con trai bất hiếu ấy sẽ lại trở về thôi!

Đang suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên làm Tư Duệ sực người.

" Con gái! "

Tư Duệ quay đầu, đập vào mắt cô là dáng hình quen thuộc của một người phụ nữ. Chính xác thì đó là mẹ cô!

Mạc Tư Nhan bước đến bên cạnh Tư Duệ, niềm nở chào hỏi Cao Thành, còn cảm ơn ông vì đã mời bà tới đây.

Cao Thành lái xe lăn đi đến trước mặt hai mẹ con:

" Đó là điều tất nhiên! Hôn lễ sẽ không thể diễn ra nếu thiếu vắng bà! "

Mạc Tư Nhan mỉm cười, đoạn nhìn sang Ngô Tiến, bà gật đầu một cái với ông.

" Đã lâu không gặp, ông có khỏe không? "

Ngô Tiến cũng rất tự nhiên đáp lại, giống như đây chính là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa bọn họ. Tình cảm nhiều năm trước, tựa hồ chưa bao giờ tồn tại.

" Tôi khỏe, còn bà, cuộc sống hiện tại như thế nào? "

" Rất tốt! Cảm ơn ông! "

Dứt câu, bà nhìn sang Tư Duệ:

" Tưởng Tâm không ở cùng con à? "

Tư Duệ chỉ vào bên trong tòa nhà:

" Tưởng Tâm bị anh Hạo bế đi rồi thưa mẹ! "

" Chà! Đã lâu rồi mẹ chưa nhìn thấy Tưởng Tâm, từ lúc con sinh nó ra cho đến tận bây giờ. Mẹ nhớ hai đứa lắm! "

Tư Duệ gượng cười rồi lại cúi gằm mặt.

Đúng vậy! Sau những chuyện đã xảy ra, cô vẫn là chưa thể đối diện với mẹ mình một cách bình thường được.

___________________________________

-Còn tiếp-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.