Thời gian thấm thoát thoi đưa, vạn vật vạn biến đều hằng ngày, hằng giờ hiện hữu và tiến về tương lai, quá khứ dần dà được cất vào dĩ vãng. Chuyện nên nhớ thì để trong tim, hận thù không đáng nhắc tới thì vứt lại phía sau mà bước tiếp.
Bạch Luật từ công ty bước ra, anh theo bản năng nhìn về phía trạm xe buýt gần đó, bắt gặp bóng lưng quen thuộc của một cô gái, người vẫn luôn đơn độc đứng ở đấy vào mỗi buổi chiều tà từ khoảng nửa năm trước.
Bóng lưng nhỏ bé, vừa mảnh mai, vừa yếu ớt. Mái tóc dài bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, ẩn sau những sợi tóc tung bay trong gió, mơ hồ nhìn thấy nửa góc nghiêng cùng hàng lông mi cụp xuống, man mác một nỗi buồn.
Cô gái bỗng xoay người lại, ánh mắt hai người xa lạ lập tức giao nhau.
Cô nhìn anh, như một mũi tên đã xác định phương hướng, chỉ cần bắn ra liền có thể chạm đến mục tiêu, xuyên thẳng vào đáy mắt đối phương.
Bạch Luật sực người, cảm thấy mình nhìn chằm chằm người ta có chút lỗ mãn liền thu hồi tầm mắt. Anh chỉnh lại trang phục trên người rồi vội vã rời đi.
Nhưng ánh nhìn vừa rồi đã vô tình làm anh giật thót. Bởi nó làm anh bất giác nhớ tới một người, là người đã cướp mất trái tim anh rồi mang sang tận thế giới bên kia. Vĩnh viễn không bao giờ trả lại.
***
Hôm sau, là lễ kết hôn của Ngô Hạo và Diệp Mai Chi. Bạch Luật vẫn như mọi khi từ công ty
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-trieu-mot-dem-em-di-khong/2795077/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.