Việc đầu tiên cô nghĩ đến là đi gặp Tiết Hải nhưng sức lực lại không cho phép làm việc đó. Cô bất lực nằm oài ra giường. Nghe thấy giọng nói quen thuộc văng vẳng bên ngoài, cô bé đoán chắc là hắn, liền vươn người cố gắng đi ra
- Thanh Thanh xuất viện từ bao giờ? các người không muốn sống nữa hay sao mà mỗi người đều nói giống nhau thế hả?
- thưa ngài Tiết, thật ra phu nhân đã xuất viện cách đây ba ngày trước rồi, việc mà phu nhân đi đâu thì chúng tôi thật sự không rõ...
- hừ... được! Vậy thì lũ khốn nạn các người biến hết khõi chổ này, đừng bén mãn đến đây
Tinh thần của hắn không được bình tĩnh, mất đi cô, hắn dường như mất đi tất cả. Hắn không thể kiểm soát được bản thân mình sẽ làm những việc gì sai lầm hơn thế.... Dung Nhi nhìn thấy cảnh tượng trên, cô bé tròn xoe đôi mắt lại, không biết mình có vừa nghe lầm hay nhìn lầm không, liền liều mình bước chầm chậm đến
- anh Tiểu Bảo....
Tiết Hải nhìn Dung Nhi, chẳng hề quan tâm đến, hắn lướt mắt đi nơi khác, thật sự lúc này hắn chẳng còn tâm trạng nào mà nghĩ đến chuyện gì dù là quan trọng nhất. Hắn đi ngang qua người Dung Nhi, cái cảm giác lạnh lùng tận cùng của hắn càng đáng sợ hơn lúc hắn được là chính hắn, không phải Tiểu Bảo mà cô từng gọi nữa...
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đêm xuống, Tiết Hải lại đến club quen thuộc mà hình như hắn chưa hề đặt chân đến từ lúc Thanh Thanh bước vào cuộc đời của hắn. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-ngan-van-khong-tra-hay-lam-vo-toi/1111981/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.