Suốt nửa tháng trời, Tiết Hải đi khắp mọi nơi để tìm kiếm ra tung tích của Thanh Thanh, lúc này người trong nhà Tiết gia mới biết là cô ra đi chứ không hẳn là đi rồi trở về. Phu nhân ngồi trầm ngâm suy nghĩ, đôi lúc thở dài rồi oán trách
- con đã làm gì khiến con gái mẹ ra đi như vậy chứ
- đúng đó, em đã làm gì vậy? đừng nói là em ngoại tình nha....
- cậu ơi, sao cậu đuổi mợ đi vậy....
Liên tục những câu nói dồn dập vào trong đầu hắn. Hắn đập tay xuống bàn một cái thật mạnh, chiếc bàn gần như nứt hẳn tấm kính. Ai nấy đều câm nín, rồi hắn bỏ đi chẳng nói một lời nào, cứ thế suốt thời gian Thanh Thanh không ở cạnh hắn, hắn suy sụp hơn hẳn, làm việc sa sút, chẳng đâu vào đâu
- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thanh Thanh suốt ngày phải làm nhiều công việc vất vả, may ra mà kiếm được thật nhiều tiền để trang trải cho cuộc sống. Đôi lúc vì mệt quá, cô cũng ráng mà nuốt nước mắt vào trong, nhiều lúc nhớ hắn đến phát điên nhưng vẫn thản nhiên im lặng.... Có thể yêu nhau đó, có thể làm vì nhau hết đó nhưng rồi sau này,... Vì cô mà tương lai Tiết gia từ đó chấm dứt hay sao?
Cô mong đừng ai biết về việc cô bỏ đi là gì, hãy cứ để cô âm thầm chịu đựng một mình, chỉ một mình là đủ rồi, bọn họ nên được sống hạnh phúc và trọn vẹn nhất. Cả ngày trời sau khi trở về từ buổi làm việc mệt đứt hơi tai, cô thầm nghĩ quãng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-ngan-van-khong-tra-hay-lam-vo-toi/1111982/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.