Thanh Thanh trên chuyến tàu về quê mình, lòng ngập tràn những nỗi buồn vu vơ. Cô nghĩ nếu như cô đi như thế này, trong lúc trí nhớ của hắn vẫn chưa thể hồi phục, có lẽ hắn sẽ không nhớ ra cô là ai và dễ dàng tìm một người khác cạnh bên
Tiết Hải tức tốc chạy xe, vượt qua rất nhiều ngã tư, đèn đỏ. Đến nơi, hắn hỏi người này đến người khác mà vẫn không biết tung tích gì về Thanh Thanh. Vậy cô đang ở đâu chứ? Tại sao lại biến mất tâm như thế
- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trước khi ra đi, Thanh Thanh có để lại một bức thư trong phòng hắn. Cô thu xếp quần áo tất bật vào vali, nhìn xung quanh căn phòng thân thuộc này. Thâm tâm cô chắc rằng, dù hắn có đọc thì vẫn không thể nhớ ra được cô. Thế là cô an tâm ra đi. Cuối thư, cô còn chúc hắn sau này có một hạnh phúc thật viên mãn....
Số tiền cô "vay" hắn lúc trước, cô gói gém tất cả số tiền còn lại, cũng đặt trên chiếc bàn kèm lá thư.Cô ra đi nhẹ nhàng hơn rồi, không còn vướn bận gì cả. Chắc có lẽ, sau này cuộc sống của hắn sẽ vui hơn, tràn ngập tiếng cười hơn khi có những tiếng cười của trẻ con chạy lon ton khắp nhà, cái điều mà người khác sẻ cùng hắn xây đắp lên chứ không phải là cô...
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thanh Thanh thuê một căn nhà nhỏ, ngoài vùng ngoại ô, cách xa thành phố rất nhiều... Cô muốn tránh đi những ồn ào của xã hội mà sống một sống thật bình yên!
Riêng Tiết Hải, mặc dù đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-ngan-van-khong-tra-hay-lam-vo-toi/1111980/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.