Đào Anh Thy bài xích, từ chối nói: “Không cần, bỏ ra” “Mặc vào” - Tư Viễn Hằng trầm giọng nói. Đào Anh Thy bực bội trừng mắt với anh ta. Tư Viễn Hằng quay người lên xe, xe biến mất trong đêm tối. Đào Anh Thy chưa từng thấy qua người nào khó hiểu đến thế. Đồng cảm thì cũng nên có giới hạn thôi chứ? Với cả, ai muốn anh ta đồng cảm? Không cần! Đào Anh Thy vừa đi vừa nghĩ xem nên ném áo khoác vào chỗ nào. Đi một lát, thấy dưới gốc cây ven đường có một kẻ lang thang đang ngủ. Cô đi tới, kẻ lang thang liền mở mắt. Đào Anh Thy cởi áo khoác trên người xuống: “Cho anh” Đưa áo khoác cho người đó, cô liền đi. Kẻ lang thang nhìn cô bãng ánh mắt kỳ quái, lại nhìn chiếc áo khoác có vẻ sạch sẽ kia, còn đưa lên mũi ngửi, thơm quá, sau đó anh ta liền đắp áo khoác lên người rồi ngủ tiếp.1 Đào Anh Thy về đến nhà thì bọn nhỏ đã ngủ rồi, dì Hà còn đang ở trong phòng khách, tay cầm điện thoại. “Cô về rồi” - Dì Hà hỏi. “Xin lỗi dì, tôi về muộn.”- Đào Anh Thy nói. “Cũng muộn vậy rồi, chi bằng dì ngủ lại đây luôn đi” “Được” - Dì Hà nhìn vẻ mặt của cô không tốt lắm, hỏi: “Cô không sao chứ?” “Không sao, chỉ là có hơi mệt” - Đào Anh Thy nghĩ tới gì đó, lại nói: “Dì Hà, dì nghỉ ngơi hai ngày đi, tôi sẽ đưa đón đám nhóc, gần đây dì vất vả rồi” “Tôi nghỉ rồi, vậy còn công việc của cô thì sao?” Đào Anh Thy cười bất đắc dĩ: “Phải tìm thôi, có điều không sao, tôi sẽ nhanh chóng tìm được thôi” “Vậy thì được” Cô đẩy cửa, trong phòng mở đèn ngủ, sáu đứa nhỏ túm tụm lại với nhau mà ngủ, không có chút phòng bị nào, cực kỳ đáng yêu khiến cho Đào Anh Thy cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô lên giường, lật Bảo An đang chổng mông nằm sấp lại, hung hăng hôn một cái, mùi sữa vẫn còn thơm. Sau đó cô lại hôn năm đứa còn lại, trong lòng dần bị vui vẻ thế chỗ. Dường như trong lòng có bất kỳ vết sẹo nào đều sẽ được sáu đứa nhỏ này chữa trị. Nhìn bình xịt trị hen suyễn trên tay, cô cầm cái này làm gì chứ? Khẳng định là không cần dùng tới, bác sĩ kia cho cô thì có ý tốt, còn Tư Viễn Hằng thì không, nhất định anh ta chỉ ước gì cô bị người ta đánh thôi. Vẻ mặt Đào Anh Thy trở nên khó coi, ném bình xịt vào trong ngăn kéo, đóng lại. Trưa hôm sau, Chương Vĩ gọi điện tới chuyển vào tài khoản cho cô. “Vâng, cảm ơn” - Đào Anh Thy cũng chẳng suy. nghĩ gì nữa, cam nguyện nhận lấy. “Không ngờ là cô lại có quan hệ với bên kia”- Chương Vĩ nói Đào Anh Thy biết bên kia mà anh ta nói là chỉ Liêu Ninh và Tư Lệnh Sơn, từ câu nói này có thế nghe ra Tư Hải Minh và nhà họ Tư nước sống không phạm nước giếng. “Ngay từ đầu tôi cũng không ngờ tới, về sau mới biết” - Đào Anh Thy nói. “Lúc trước cô từ chức là vì điều này!” “Đúng vậy” “Tôi cũng là cấp dưới, tôi có ý tốt nhắc nhở cô, nếu như không tìm được việc, chỉ bằng cầu xin ngài Hải Minh” Đào Anh Thy khẽ nhíu mày: “Ý của anh là không ai dám tuyển tôi? Là do Tư Hải Minh làm à?” “Đương nhiên không phải” - Chương Vĩ nói: “Nhưng cô phải biết, cho dù ngài Hải Minh không nói thì cũng không có ai dám dùng cô.” Đào Anh Thy hiểu ý của anh ta. Tiệc sinh nhật không thiếu các doanh nhân, chắc chắn sẽ có người tiết lộ ra ngoài chuyện tối đó, nếu dám đối đầu với tập đoàn Vương Tân, ra thông báo tuyển dụng Đào Anh Thy thì trừ phi là không muốn sống nữa. Tư Hải Minh có quyền thế khiến không ai dám đụng, nặng thì chính là tan thành tro bụi. Đây là muốn cô không thể sống nối ở thành phố? Sao mà được? Không có việc thì cô sao nuôi được đám nhóc? Không cần Tư Hải Minh ra thông báo đuổi cùng giết tận gì, đã có người sớm chung một chiến tuyến. Đây mới là điểm đáng sợ trong quyền thế của Tư Hải Minh. Nhưng đi cầu xin Tư Hải Minh? Chương Vĩ nghĩ thế nào vậy? Cô không thèm đi cầu xin anh đâu! Hết chương 63. Lynk nèe ??? End
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]