Đào Anh Thy bài xích, từ chối nói: “Không cần, bỏ ra”
“Mặc vào” - Tư Viễn Hằng trầm giọng nói.
Đào Anh Thy bực bội trừng mắt với anh ta.
Tư Viễn Hằng quay người lên xe, xe biến mất trong đêm tối.
Đào Anh Thy chưa từng thấy qua người nào khó hiểu đến thế.
Đồng cảm thì cũng nên có giới hạn thôi chứ?
Với cả, ai muốn anh ta đồng cảm?
Không cần!
Đào Anh Thy vừa đi vừa nghĩ xem nên ném áo khoác vào chỗ nào.
Đi một lát, thấy dưới gốc cây ven đường có một kẻ lang thang đang ngủ.
Cô đi tới, kẻ lang thang liền mở mắt.
Đào Anh Thy cởi áo khoác trên người xuống: “Cho anh”
Đưa áo khoác cho người đó, cô liền đi.
Kẻ lang thang nhìn cô bãng ánh mắt kỳ quái, lại nhìn chiếc áo khoác có vẻ sạch sẽ kia, còn đưa lên mũi ngửi, thơm quá, sau đó anh ta liền đắp áo khoác lên người rồi ngủ tiếp.1
Đào Anh Thy về đến nhà thì bọn nhỏ đã ngủ rồi, dì Hà còn đang ở trong phòng khách, tay cầm điện thoại.
“Cô về rồi” - Dì Hà hỏi.
“Xin lỗi dì, tôi về muộn.”- Đào Anh Thy nói.
“Cũng muộn vậy rồi, chi bằng dì ngủ lại đây luôn đi”
“Được” - Dì Hà nhìn vẻ mặt của cô không tốt lắm, hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là có hơi mệt” - Đào Anh Thy nghĩ tới gì đó, lại nói: “Dì Hà, dì nghỉ ngơi hai ngày đi, tôi sẽ đưa đón đám nhóc, gần đây dì vất vả rồi”
“Tôi nghỉ rồi, vậy còn công việc của cô thì sao?”
Đào Anh Thy cười bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-nhay-6-bao-bao-tong-tai-anh-that-gioi/949950/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.