Nhưng mà Đào Anh Thy vì may mắn sống sót nên vẫn quá lạc quan rồi.
Công ty lớn không chào đón thì thôi, ngay cả xin làm nhân viên phục vụ mà họ còn ra vẻ đóng cửa từ chối tiếp.
Khiến cho Đào Anh Thy tức đến độ muốn mắng người.
Ngày tiếp theo, cô mệt mỏi vô cùng, sau đó vội vàng đi đón đám nhỏ.
Đào Anh Thy nhớ rõ Tư Thái Lâm cũng đang ở trường học.
Cho nên cô đi mua khẩu trang đeo vào rồi mới đi vào trường.
Đứng ở cổng không bao lâu liền thấy đám nhỏ đứng xếp hàng.
Đào Anh Thy lập tức vấy tay: “Bảo Nam, Bảo Long, Bảo An, Bảo Hân, Bảo My, Bảo Vỹ! Mẹ ở đây”
Sáu đứa nhỏ cùng nhau quay đầu ra, sáu cặp mắt to trong sáng rỡ nhìn Đào Anh Thy, đứng đó sửng sốt.
Giáo viên hỏi: “Là mẹ sao?”
“Không biết ạ”- Bảo Nam nói.
“Không biết ạ” - Bảo Vỹ nói
“Không biết ạ” - Bảo Long nói.
“Không biết ạ…” - Bảo My còn có vẻ sợ hãi trốn sau lưng Bảo Long.
“Kẻ xấu!” - Bảo Hân đáp.
“Đúng vậy, kẻ xấu” - Bảo An hùa theo.
“..” - Sắc mặt Đào Anh Thy đen đi, mình mang khẩu trang là không nhận ra rồi? Cô nhìn bốn phía xung quanh, không thấy Tư Thái Lâm liền cúi người,
bỏ khẩu trang xuống: “Lần này quen chưa?”
Sáu con mắt nhỏ lập tức sáng lên.
“Mẹ ơi!” - Sáu đứa nhỏ vui vẻ nhào về phía Đào Anh Thy.
Chân của Đào Anh Thy bị đám nhóc ôm lấy, suýt thì ngã sấp mặt: “Cẩn thận, cẩn thận, Bảo Nam đừng trèo.”
Cô vội vàng ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-nhay-6-bao-bao-tong-tai-anh-that-gioi/949951/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.