"Ừm, không có việc gì chứ?" thấy tôi không có trả lời, Triển Chiêu lại hỏi một tiếng, bắt đầu cởi trói cho tôi.
"Khụ, không sao, tay cũng không tê dại, chân cũng không bị chuột rút." Thân thể luyện võ quả thật là tốt, bị trói như bánh chưng lâu như vậy, mà chân tay không có bị tê dại co rút.
"Vậy là tốt rồi." Nghe vậy, Triển Chiêu nhoẻn miệng cười. Mới vừa cười xong, hắn lại như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt trầm xuống, trong mắt có chút áy náy chợt lóe "Chính là, An...... Đại ca, nếu, trong khoảng thời gian này ngươi xảy ra chuyện gì......" @langngoccac.wordpress.com@
"Này, này" tôi lên tiếng cắt ngang lời hắn "Ngươi cũng không phải là thầy toán tử, mà có thể biết được năm trăm năm, hiểu được một ngàn năm, hẳn là lúc ngươi quyết định đã suy nghĩ kỹ rồi. Hơn nữa, muốn lấy thân dính vào nguy hiểm là ngươi, người muốn đến đây cũng chính là ngươi, không phải ta, đúng không?"
"...... Không." Mặc dù có chút gian nan, nhưng đúng là hắn không có ý tứ giấu diếm, hơi hơi nghiêng đầu "Ta quả thật là có ý tứ lấy chính mình làm mồi nhử, hơn nữa, ta cũng lo lắng đến lúc giữa trưa, chỉ cần...... ta có thể mang theo Bao đại nhân tới đây, giải quyết chuyện này."
"Ừm " tôi gật đầu " Đúng là một công đôi việc."
"Nhưng là, An...... Triển đại ca, thực xin lỗi" hắn nói xong, một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt trong suốt kiên định "Người duy nhất mà ta xin lỗi, cũng chỉ có ngươi."@langngoccac.wordpress.com@
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-ngu-mieu/3178014/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.