Chương trước
Chương sau
Đau sinh lý kỳ thật cũng mất có một đến hai ngày, sau đó liền bình thường.

Ngày hôm sau, tuy rằng vẫn còn đau, nhưng ít nhất rời giường để hoạt động cũng không thành vấn đề.

Tự mình ở trong phòng bếp đun nước sôi, tôi mới vừa cầm chén đi ra, chỉ thấy Bao đại nhân đang đi về hướng này, còn dẫn theo một bé gái tầm bốn đến năm tuổi.

"Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh." Tôi vội hạ thấp người hành lễ.

"An Chi không cần đa lễ." Bao đại nhân vội vươn tay nâng tôi dậy "Triển hộ vệ đâu?"@langngoccac.wordpress.com@

"Huynh ấy......" Tôi nhìn lướt qua Công Tôn tiên sinh đang dắt tay đứa bé gái, thấy Bao đại nhân gật đầu, mới tiếp tục nói "Ngày hôm qua Triển đại ca không phải là đã gặp được Quốc Cữu gia cường thưởng dân nữ hay sao? Huynh ấy sợ tên Quốc Cữu gia chưa từ bỏ ý định, sợ cô nương kia tiếp tục lại xảy ra chuyện gì, cho nên sáng sớm hôm nay đã đi đến nhà cô nương đó rồi."

"Lại là Triệu Quốc Đống!" Bao đại nhân nghe vậy gương mặt vốn đã đen nay càng đen hơn, ông hung hăng phẩy ống tay áo một cái, xoay người rời đi.

"Đây là làm sao vậy?" Tôi trợn tròn mắt nhìn về phía Công Tôn tiên sinh.

"Haiz, còn không phải bởi vì cô bé này sao." Công Tôn tiên sinh thở dài một tiếng, nói cho tôi biết bởi vì nương của đứa bé này bị Quốc Cữu gia cường thưởng, mà làm hại cô bé nhà tan cửa nát. Mà đứa nhỏ này hiện tại một người thân cũng không có, không thể không ở giữa đường chặn kiệu kêu oan. Tôi nghe được mà đau lòng cực kỳ, vội kéo bé gái kia lại gần mình "Tiểu muội muội, tỷ tỷ mang muội đi ăn cơm nha?"

"Vâng, cám ơn tỷ tỷ." đứa nhỏ lúc lắc hai bím tóc, thanh âm thật ngọt, nhưng trên mặt lại không có chút tươi cười nào, thấy tôi nói vậy, còn nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Tôi nhìn mà bạo hỏa, cái tên Quốc Cữu gia Triệu Quốc Đống gì đó đúng là đồ chết tiệt, đi khắp nơi tạo ác nghiệ[email protected]@

Cả một buổi sáng phụng bồi tiểu cô nương, thời gian trôi qua rất nhanh, lại sắp đến giờ hoán đổi thân xác, sau khi đem tiểu cô nương giao cho Vương Triều, Mã Hán, tôi liền trở về phía sau phủ Khai Phong, nếu không có chuyện gì đặc biệt, Triển Chiêu chắc cũng đã trở về, cùng tôi nói chuyện buổi sáng trải qua.

Ai biết lúc này đây, chờ mãi mà không thấy Triển Chiêu đâu, ngẩng đầu nhìn trời, lập tức chính là giữa trưa, xem ra, Triển Chiêu đã gặp chuyện rồi.

Hít sâu vài hơi, đột nhiên cảnh tượng xung quanh thay đổi, khi tôi lần nữa mở to mắt, bốn phía tối thui.

Đây là...... nơi nào?!

Tôi hơi có chút xúc động hắc tuyến xuất hiện đầy trên đỉnh đầu, sau đó giật giật tay, theo động tác của tôi, tiếng xích sắt nhanh như chớp vang lên.

Trong nháy mắt, tôi thật sự rất muốn khóc, Tiểu Miêu này sao lại xui xẻo như thế chứ, như thế nào mới một lát không thấy, liền đã ở trong nhà tù tối tăm thế này? Chân tay lại còn bị trói chặt nữa chứlangngoccac.wordpress.com">[email protected]

Bất quá, dựa vào võ công của hắn mà nói, sao lại có thể khinh địch để người ta bắt được như thế? Tôi nhíu mày suy nghĩ, sau đó thử cử động tay chân một chút, ừm, tay chân vẫn cử động tự nhiên, không giống như là bị trúng độc, cũng không phải bị thương, vậy thì càng không có lý do gì a~.

Trừ phi...... là do Tiểu Miêu này cố ý!

Dùng kế gậy ông đập lưng ông!

Nghĩ như vậy, tôi có chút xúc động muốn vỗ bốp trán một cái, cũng không nói trước với tôi một tiếng, cứ như vậy đột ngột đem tôi đến nhà tù tối tăm này, tay chân thì bị trói chặt, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Hắn chẳng lẽ không sợ tôi sẽ bị dọa sao. Hay nói theo cách khác, hắn đã có thói quen đặt bản thân vào nơi nguy hiểm, mà quên mất chúng tôi hiện tại là bị tráo đổi thân thể cho nhau.

Quên đi, tình huống như vậy, cũng khó mà nói với tôi chuyện này được. Hơn nữa hắn hẳn là cũng đã nghĩ đến điểm lúc thân thể bị trao đổi, cho nên mới dám dùng biện pháp này, chỉ cần khi đã tráo đổi cơ thể cho nhau, là hắn có thể nói rõ ràng mọi tình huống cho Bao đại nhân biết. Mà thân thể là của hắn, còn linh hồn lại là của tôi, chắc cũng không có gì nguy hiểm đâu.

Nói như vậy, nơi này hẳn chính là địa lao của tên Quốc Cữu gia langngoccac.wordpress.com">[email protected]@

Ừm, ừm, chỉ hy vọng tên Quốc Cữu gia kia mải đi tìm hoan mua vui, đừng đột ngột nhớ tới tôi, nghĩ muốn dùng hình hay đại loại gì đó với tôi

Chính là, chuyện trên đời này, thường không được như ta mong muốn, tôi ngàn cầu nguyện vạn cầu nguyện tên Quốc Cữu gia kia đừng nghĩ tới mình, thì hắn lại cố tình nghĩ tới tôi. Hơn nữa, còn không phải là nhớ nhung bình thường.

Sai người đem tôi ra, a, nhầm rồi, hiện tại là bạn học Triển Chiêu. Sau khi sai người đem "Triển Chiêu" từ nhà lao tối tăm ra, hắn cười âm hiểm, đem tôi trói lên trên cây cột, "Kính mời" tôi xem trò hay.

Triệu Quốc Đống vừa nói, một bên ý bảo tôi nhìn người đang bị trói chặt ở trên giường.

Tôi nhìn về hướng đó, cùng người nọ bốn mắt nhìn nhau, hai người đều là cả kinh, đây không phải là cô nương ngày hôm qua bị tên Triệu Quốc Đống này cường thưởng sao? Quả nhiên như Triển Chiêu đã dự đoán, hắn thật đúng là tên gian xảo a!

Cô nương kia nhìn thấy tôi, nước mắt thi nhau chảy xuống "Triển đại ca, mau cứu muội ——"@langngoccac.wordpress.com@

"......" Cô nương, tôi cũng muốn cứu cô lắm, nhưng mà hiện tại tôi bị trói như bánh chưng thế này, mời cô nhìn tình huống lúc này một chút rồi hẵng kêu cứu a~.

"Triển đại ca ——"

"......" Triển đại gia cũng bó tay a~.

"Ha ha, nàng tiếp tục kêu nữa cũng vô dụng, Triển đại ca của nàng đã bị ta trói chặt rồi, nàng liền ngoan ngoãn theo ta đi, sau đó, cho Triển đại ca của nàng được xem trò hay." Triệu Quốc Đống vừa nói, vừa cởi áo khoác ra, đè lên.

"Ngươi, ngươi, ngươi thả ta ra, thả ta ra......" cô nương kia thấy thế, lập tức liều mình giãy giụa.

Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, bọn Triển Chiêu hẳn là cũng sắp tới rồi, vừa nghĩ, tôi nhìn lướt qua cô nương kia không có bị trói chân, đột nhiên linh quang chợt lóe "Cô nương, dùng sức đá hắn!"

Có lẽ là do trong lúc bối rối đột nhiên bắt được một cây cỏ cứu mạng, cô nương kia nghe tôi nói thế, theo phản xạ nhấc chân đá một phát——

Ngay sau đó, Triệu Quốc Đống ôm hạ thân, lảo đảo lùi về phía sau vài bước, đến khi sắc mặt xanh mét mới đứng vững.

Tôi không khỏi ở trong lòng giơ ngón tay cái lên tán dương, cô nương, rất có thiên phú, quả thật là không tồ[email protected]@

Hơn nửa ngày, Triệu Quốc Đống mới hơi khôi phục lại được một chút, hắn tiến lên cho vị cô nương kia một bạt tai "Đồ tiện nhân, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Cô nương kia bị hắn túm tóc lôi kéo, nước mắt chảy càng nhiều "Thả ta ra, thả ta ra, Triển đại ca cứu muội......"

"......" Cô nương, cô vẫn còn khí lực kêu cứu như vậy, không bằng đá cho hắn một phát nữa có phải hay không, cô xem tư thế kia của hắn, hắn chả thèm để ý đến cú đá giáo huấn vừa rồi, không có chút phòng bị nào, cô cứ tùy tiện mà đá a~. Cái gọi là cầu người không bằng cầu mình, chính là hãy tiếp tục đá hắn là tốt nhất.

Tôi đang muốn kêu lên, đột nhiên cửa phòng bị bên ngoài đẩy mạnh một cái, tôi quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng quen thuộc của Bao đại nhân xuất hiện ở trước mặt tôi, đi theo phía sau ông là một vị nam tử thoạt nhìn rất nho nhã cao quý, mà tôi chưa từng gặp qua.

"Bao đại nhân!" Đột nhiên cảm giác được tâm tình kích động khi nhìn thấy đồng chí cách mạng của mình là như thế nào.

Bao đại nhân ra lệnh một tiếng, Trương Long, Triệu Hổ lập tức tiến lên, kẻ cứu người, kẻ bắt ngườlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@

Chính là, bọn họ có phải đã quên mất một người hay không, chính là người bị trói ở trên cột là tôi đây? Hãn.

Chính lúc khóe miệng co giật, liền thấy một bóng người từ phía sau Bao đại nhân tiến lên, sau đó, chỉ thấy xuất hiện trước mặt là khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng của tôi "Không sao chứ?"

"A, ngươi?!" Này, này không phải là đồng chí Triển Chiêu đang ở trong thân thể của tôi hay sao? Còn thay đổi một thân nam trang?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.