(17)
Tôi vùi mình trong chăn.
Nơi đây vẫn còn vương hơi ấm lúc chúng tôi bên nhau nhưng dù có cố gắng thế nào tôi vẫn không kiềm được cảm giác lạnh lẽo khắp người, dường như tôi lại nghe được giọng Tàng Sơn, lạnh như băng, vô cảm nói:
"Như mộng chi cảnh."
Sau đó, trước mắt tôi tối sầm lại, tôi rơi vào một nơi đen kịt.
Đến khi tỉnh lại, đôi chân trần của tôi đang đứng trên mặt đất, giữa một thế giới trắng xóa.
Đây... là đâu?
Xung quanh trong suốt, như thể nơi đây do vô số mảnh gương tạo thành, trên không trung đầy rẫy những sợi chỉ trắng đan vào nhau, tạo thành vô số cái kén trên đó.
Kén hình bầu dục sạch sẽ, treo giữa mớ chỉ trắng.
Đây vốn sẽ là một bức tranh rất đẹp, nhưng trong mỗi kén lại hiện ra một cái mặt người. Rất rất nhiều người bị bọc lại thành kén, trên mặt không hề hiện nét đau đớn.
Tôi cau mày, ở nơi đầy kén này lại có mặt Lê Dục.
Hắn bị bọc trong kén, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.
Tôi đi vòng vào trong, lại thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Cố Quân đã cho tôi xem mấy đồng nghiệp bị vào viện tâm thần của cô ấy...
Những gương mặt trong video giờ đang ngủ say trong kén, biểu cảm hạnh phúc như một đứa trẻ thơ.
"Cung Trúc."
Tôi đang định kéo họ ra khỏi kén, đột nhiên nghe có tiếng người nhẹ nhàng gọi tên tôi.
Tôi nghiêng đầu qua, nhận ra đó là Cố Quân, chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/009/3325961/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.