(14)
Lúc về đến khách sạn, Tàng Sơn vẫn đang nằm trên giường. Tôi bước chậm lại, từng bước lại gần giường và nhìn xuống anh.
Lúc anh nhắm mắt, lông mi rũ xuống, vẻ u ám lạnh lùng mọi khi dường như đã tan biến, trông anh bây giờ chỉ như một thiếu niên không lớn hơn Cố Hạ cho lắm.
Tôi vươn tay, định chạm vào mặt anh.
Tốc độ phản ứng của Tàng Sơn cực nhanh, tôi còn chưa kịp nhìn rõ đã bị anh lật xuống giường.
"Là em mà!"
Tàng Sơn nheo mắt, mặt vẫn còn ửng hồng vì buồn ngủ, dáng vẻ rất uể oải, anh khựng một chút rồi ngã xuống, ôm tôi vào lòng.
"Đi đâu?" Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.
"Ra ngoài đi dạo." Tôi từ từ chuyển mình, cách xa anh ra.
"Đừng đi." Giọng nói sau lưng hơi uể oải.
Tôi không trả lời, một lát sau, anh lật người tôi lại, nhìn chằm chằm vào tôi.
Lúc Tàng Sơn không cười, trông anh rất nghiêm nghị, nhất là khi nhìn tôi như vậy, tôi càng thấy bị cảm giác đáng sợ ngột ngạt bao trùm.
"Đừng nhìn em." Tôi quay đi.
Tàng Sơn đang quay người tôi lại, vẫn tiếp tục nhìn tôi chằm chặp.
Tôi liền phát cáu: "Anh có bệnh à? Sao anh vẫn chưa chịu ch.ết đi? Đồ quái vật bẩn thỉu."
Sắc mặt Tàng Sơn lạnh lẽo đến đáng sợ: "Em nói gì cơ?"
Tôi còn định mắng tiếp nhưng một giây sau, Tàng Sơn đã đè lên người tôi.
Không khí nóng bỏng tràn lan khắp phòng.
Mãi một lúc lâu sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/009/3325960/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.