(12)
Gió thổi đập vào cửa sổ, tiếng mưa rơi lộp độp rả rích, tôi nhận ra ngoài trời đang mưa.
Chuông báo vang lên, là tin nhắn của Cố Quân, chị hỏi tôi có kiểm soát được bản thân không, có lỡ bứt dây động rừng hay không?
"Không sao đâu." tôi trả lời, "Đã chốt kế hoạch đi du lịch rồi, hẹn gặp chị ở thành phố Vụ Thủy."
Nghĩ một lúc, tôi lại hỏi: "Nhưng em luôn cảm thấy em ở cạnh Tàng Sơn không an toàn lắm, chị Cố, chị có thể nhờ công ty cử vài người đến bảo vệ em được không?"
"Hình như gần đây chúng tôi gặp một đợt bùng phát nhỏ, số lượng thể ô nhiễm đã tăng nhiều hơn so với kì trước... Tạm thời công ty không thể cử người bảo vệ em được."
"Vậy còn... thiết bị bảo vệ thì sao," tôi hỏi, "Chẳng phải các người là công ty khoa học thế hệ mới sao? Ít nhất cũng phải có thiết bị bảo vệ chứ?"
Đầu dây bên kia suy nghĩ khá lâu, rồi trả lời: "Ngày mai chị sẽ bảo Cố Hạ đưa cho em."
Hôm sau, thấy Cố Hạ tay không đến nơi, tôi trầm mặc.
Cố Hạ cười: "Chị phái tớ đến bảo vệ cậu."
Thấy ánh mắt tôi đầy nghi ngờ, Cố Hạ gãi đầu: "Không được hả?"
Thôi, dù gì cậu ta cũng là thanh niên cao 1m8, tôi chỉ có thể thở dài: "Đi thôi, vệ sĩ."
"Đi đâu?"
Đến nhà Lê Dục.
Cách đây chưa lâu, tôi nghe bạn trong lớp đồn rằng sau khi Lê Dục bị đuổi học thì cũng điên luôn, cha mẹ chỉ có thể nhốt cậu ta trong nhà, không dám cho cậu ta ra ngoài quậy phá.
Trước đây tôi cứ tưởng cậu ta điên thật, nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mọi thứ không đơn giản như vậy.
Khi chúng tôi đến nơi, chỉ có mẹ cậu ta ở nhà, rõ ràng bà ấy vẫn còn ấn tượng về tôi, vẻ mặt hiện rõ sự lúng túng.
Bà ấy hơi bối rối: "Con là người bạn duy nhất đến thăm thằng bé, dì rất biết ơn con. Nhưng với tư cách mẹ thằng bé, dì không muốn nó bị kích động, phiền con về cho."
Vừa dứt lời, trong căn phòng cách đó không xa đột nhiên phát ra tiếng động rất lớn, lớn đến nỗi như thể nó có thể phá nát cả căn phòng.
Căn phòng đó trông khác biệt hẳn với các phòng khác, ngoài cửa gỗ nó còn được lắp thêm một khung cửa sắt.
Khỏi hỏi cũng biết, chắc chắn đó là phòng của Lê Dục.
"Xin lỗi... hình như cậu ấy hơi lạ nhỉ."
Bà ấy thở dài: "Chuyện đấy cũng lâu rồi... thật ra đều là do lỗi của dì, vì kiếm tiền mà bỏ bê nó, cứ tưởng làm vậy là vì tương lai tốt đẹp hơn thằng bé, không có thời gian để quan tâm đến tâm lý của nó."
"Sao dì lại nói thế, cuộc sống của mọi người đã đủ khó khăn rồi."
Tôi từng đọc qua hồ sơ của Lê Dục, cậu ta là con trong một gia đình buôn bán bình thường, người nhà cắn răng làm lụng nuôi cậu ta lên đại học, cậu ta cũng như tôi lúc nhỏ, ít sống chung cùng cha mẹ nên xa mặt cách lòng, không được cảm nhận hơi ấm gia đình và tình thương của cha mẹ.
Nhưng thật ra, dù là tình thân hay tình yêu nam nữ thì đó cũng là một thứ rất xa xỉ.
Người bận rộn thở không ra hơi, họ đã dùng hết sức để cố gắng tồn tại rồi thì còn hơi sức đâu mà yêu thương người khác?
Tôi trò chuyện với mẹ Lê Dục rất lâu... từ chuyện tuổi thơ của Lê Dục cho đến họ hàng thân thích trong nhà, dường như bà ấy đã bộc bạch mọi thứ về Lê Dục cho tôi.
Cậu ta được gửi cho họ hàng nuôi nấng từ khi còn nhỏ, đến tuổi dậy thì, cậu ta nhỏ bé hơn bạn bè nhiều, tính cách thì hướng nội nên mới thành mục tiêu bị bắt nạt, cậu ta bị bạn cùng phòng kí túc xá cô lập, tính tình ngày càng tự ti...
Sao đó, tiếng động trong phòng càng lúc càng lớn, dì Lê không ngồi yên được nữa, bà đứng dậy mở cửa, cuối cùng tôi cũng được gặp Lê Dục sau khung cửa sắt.
Nhìn qua khung cửa, tôi thấy cậu ta đang cúi đầu ngồi trên xe lăn, bóng lưng không còn sức sống, như một cái xác không hồn, giống những người tôi từng xem trên video.
Đột nhiên tôi nhớ ra hôm đó Tàng Sơn cũng ra ngoài.
Sốt ruột nhưng vẫn ra vẻ hờ hững, như thể anh đang muốn làm chuyện gì đó.
Lê Dục không thèm đếm xỉa đến chúng tôi, cậu ta cứ ngẩn ngơ nhìn bức tranh trước mặt.
Trên đó là một cô gái đang nở nụ cười rất xinh đẹp.
Gương mặt trông hơi trẻ con, đó là Tiểu Hạ, nụ cười cậu ấy rất ngây thơ, ánh nắng vàng ươm nhuộm lên mái tóc cậu.
Nhìn một lúc, Lê Dục lại biểu cảm hung ác, đau đớn, đầu cậu ta liên tục đập vào tường.
Dì Lê mở cửa sắt lao vào, dì ấy muốn ngăn cậu ta lại nhưng Lê Dục lại hung hăng đẩy ngã dì.
Cố Hạ và tôi không còn cách nào khác, chúng tôi cũng xông vào kéo Lê Dục ra. Cố Hạ ngăn Lê Dục đang lên cơn điên, tôi đứng trong phòng, chợt phát hiện dưới sàn ngổn ngang mấy bức tranh của Lê Dục, một bức trong đó đem lại cho tôi cảm giác e ngại kì lạ.
Tôi nhìn kĩ, trên đó vẽ chiếc thuyền gỗ chở một cô gái, cô ấy đang nhắm mắt, chiếc thuyền chầm chậm trôi trên dòng sông màu đen.
Bức tranh này càng xem càng khó chịu. Nó lạ ở chỗ: Thứ nhất, trên thuyền không có người lái, còn dòng sông được vẽ như đang chảy nhẹ. Thứ hai, cô gái nhắm mắt kia trông như một thứ quái thai, khắp mặt vào cơ thể mọc lên những khối u. Thứ ba, bên cạnh cô ta còn xếp rất nhiều bó hoa nhỏ, giống như hoa thường được tặng tiễn người đã khuất.
Tôi cầm lên, xem tỉ mỉ hơn tôi lại phát hiện một chi tiết rất nhỏ:
Trước thuyền gỗ có một bàn tay đang bấu víu vào nó, mềm dẻo không xương... hình như, dưới lòng sông còn đang ẩn chứa thứ gì đó.
Đầu tôi lại đau nhè nhẹ, tôi chỉ đành gấp bức tranh lại, lặng lẽ nhét nó vào túi.
Lúc rời đi, dì Lê tiễn chúng tôi xuống lầu, thở dài nói: "Thật ra thằng bé đã quên mất cô gái đó là ai rồi, trí nhớ của nó đang có vấn đề, thỉnh thoảng nó còn không nhận ra dì, đôi khi nó lại khiến dì cảm thấy nó đang không sống ở thế giới này, như thể nó đang mộng mơ gì đó, cả ngày chỉ vẽ rồi vẽ.
Nó không nói chuyện với dì nhưng nếu dì đụng vào mấy bức tranh, nó sẽ gào lên mắng dì..."
"Dù sao thì, ít ra nó cũng thật lòng thích con bé đó." dì Lê ấp úng, "Nếu con bé có thể đến thăm..."
"Dì à, con không thể thay mặt cô ấy đồng ý với dì được." tôi ngắt lời dì, "Hơn nữa, dù Lê Dục có thật lòng yêu cô ấy thì đó cũng không phải lí do để yêu cầu nạn nhân phải tha thứ cho cậu ta."
Sau khi rời khỏi bầu không khí nặng nề của ngôi nhà ấy, tôi với Cố Hạ nghỉ ngơi tại một quán trà sữa gần đó.
""Tớ thấy cậu đúng là vừa kiên nhẫn vừa..." cậu ta nghĩ ngợi, rồi dùng một tính từ, "tàn nhẫn?"
"Chẳng lẽ cậu không thấy mủi lòng sao?"
Tôi lắc đầu: "Cậu ta đã bóp cổ tôi, tôi cũng đánh cậu ta một trận, giờ chúng tôi chẳng thể nào hiểu nhau nữa rồi."
Cố Hạ sững lại một chút rồi cười nói: "Cậu đúng là... Kể ra thì, tớ cũng từng bị cậu bắt nạt đấy."
Tôi nhìn cậu ta đầy khó hiểu.
"Chắc cậu quên rồi! Lúc đó vẫn còn học cấp 2, tớ trực nhật buổi tối tình cờ phát hiện cậu trèo tường, tớ bắt cậu giao cho phòng quản lí. Thứ hai tuần sau, tớ lên phát biểu giờ chào cờ, cậu ngáng chân khiến tớ vấp ngã, thành ra như thể tớ đang cúi lạy toàn thể học sinh trong trường ấy."
Tôi quên sạch thật, vội lúng túng xin lỗi: "À phải, lúc đó đúng là tớ hơi quá đáng..."
Cố Hạ lắc đầu: "Lúc đầu tớ rất bực mình nhưng khi ngẩng đầu lên, bắt gặp nụ cười hả hê của cậu, tớ lại thấy chuyện chẳng có gì cả."
Nghe hơi kì lạ, tôi không biết nên trả lời như nào.
Cố Hạ lại nói: "Với thằng nhóc lúc đấy, nụ cười của cô bé đó như mặt trời rạng rõ chiếu rọi cuộc đời nó! Nói ra cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, có điều lúc nhìn bức tranh đó tớ lại thấy cảm động..."
Người phục vụ bưng ly dương chi cam lộ đến, tôi cầm muỗng khuấy lên, "Thì sao? Là ánh sáng của cậu ta, nên cậu ta sẽ nguyện sống như một cái bóng cả đời à?"
"Đúng là vậy đấy." Cố Hạ thở dài, "Nhưng bây giờ cậu ta đã gánh chịu hậu quả rồi, gặp một lần cũng không sao đâu."
"Tớ sẽ chuyển lời cho cô ấy." tôi chậm rãi nói, "Có điều, chẳng lẽ cậu thật sự coi đó là tình yêu à?"
"Không phải sao?" Cậu ta hỏi lại.
Tôi nghĩ một lúc rồi trả lời: "Đối với nhiều người, yêu là hỗn hợp của đủ loại si mê cuồng dại. Có điều tớ lại nghĩ khác, những chuyện bình thường đó không thể làm minh chứng cho tình yêu được."
"Vậy chúng ta phải chứng minh kiểu gì?"
"Chuyện đó còn phụ thuộc vào hoàn cảnh nữa, nếu phải chọn giữa hai bên lợi ích của bản thân hoặc người yêu, còn phải xem người đó sẽ chọn cái nào."
Cố Hạ tựa như đang suy nghĩ.
Tôi nói tiếp: "Giả sử như chúng ta yêu nhau nhưng người nhà cậu lại thà chết cũng phải phản đối, liệu cậu vẫn sẽ kiên trì chứ?"
Mặt Cố Hạ lập tức đỏ bừng, xua tay lia lịa: "Sẽ không... không phản đối..."
"Sau đó cậu bỏ nhà ra đi, nhận ra mình đã thành kẻ trắng tay, mức sống sinh hoạt sụt giảm mạnh, những thứ trước đây cậu có thể sử dụng thoải mái nay lại thành thứ xa xỉ, cậu từ một kẻ có tiền có quyền nay lại thành một kẻ tằn tiện, sống một cuộc sống đạm bạc, liệu cậu có đảm bảo cậu sẽ không hối hận không?"
Cố Hạ im lặng suy tư: "Vấn đề là mấy chuyện này chỉ mới là giả thuyết thôi, nó đã xảy ra đâu."
"Đây là chuyện của mẹ tớ." tôi nhỏ giọng nói cho cậu ta, "Bà ấy đã làm hết tất cả nhưng kết hôn xong cũng không hạnh phúc."
Cha tôi, Cung Hải Sinh là người đàn ông luôn đặt sự nghiệp lên trên mọi thứ, kể cả mẹ tôi.
Cố Quân nói 009 đã tẩy não ông, nhưng thực ra trước khi 009 đến nhà tôi, mẹ đã mang dáng vẻ buồn rầu uất ức đó lâu rồi.
"Tớ từng tức giận thay cho mẹ, mà bây giờ tớ lại thấy, thứ bà ấy theo đuổi vốn là thứ bà ấy sẽ không bao giờ có được." tôi cười, "Làm một người bình thường, rồi được người nào đó yêu thương mình, đi cùng mình cả đời là đủ rồi, nếu tham thì thâm thôi."
Cái gọi là tình yêu, chẳng qua cũng chỉ là lời nói dối đẹp đẽ để người này quỵ lụy người kia thôi.
"Sao cậu lại nghĩ vậy?" Cố Hạ cực kì kinh ngạc.
Tất nhiên là nhờ ơn người nhà tớ đã đối xử với tớ như vậy rồi, nhưng câu này tôi sẽ không bao giờ nói cho Cố Hạ biết, tôi lái sang chuyện khác: "Cậu có biết chuyện bọn tớ sắp đi thành phố Vụ Thủy chưa?"
Cố Hạ khó hiểu: "Thành phố Vụ Thủy? Bọn tớ là ai?
"Tớ và Cố Quân phải đến một nơi cực kì nguy hiểm."
Cậu do dự một lát rồi nhỏ giọng hỏi: "Cậu có muốn tớ đi với cậu không?"
Tôi ngẩng lên nhìn cậu ta, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt cậu ta cũng đang nhìn tôi.
Có lẽ hôm nay mặt trời quá nóng quá chói rồi, nó chiếu rọi khiến tình cảm chớm nở trong ánh mắt chàng trai trẻ không thể che giấu nổi nữa.
Cậu ta giật mình, hoảng hốt cúi đầu quay đi.
(13)
Và rồi ngày hẹn của tôi và Cố Quân cũng đến.
Cuối tháng, tôi và Tàng Sơn đi xe đến một khách sạn ở thị trấn Kỳ Sơn, thành phố Vụ Thủy.
Người lái xe là tài xế riêng và thư kí của Tàng Sơn, lúc đầu bọn họ còn định ở lại nhưng Tàng Sơn không đồng ý, anh nói đây là thời gian nghỉ ngơi của gia đình anh, không cần bọn họ phải giúp đỡ.
Thị trấn Kỳ Sơn là một thị trấn cổ rất nổi tiếng, các công trình kiến trúc trong trấn vẫn được bảo tồn như xưa. Còn nơi chúng tôi ở là khách sạn Nhân Dân, là nơi tuyệt hảo để ngắm cảnh.
Tôi đăng kí căn cước rồi vào trong, mở cửa sổ ra, tôi có thể thấy toàn cảnh những ngôi nhà chen nhau trong trấn, nhìn xuống là một dòng sông chảy về hướng Tây, khắp thị trấn là những con đường lát đá đan xen nhau, ở giữa là những nhánh sông xanh trắng trập trùng.
Trong làn sương mờ ảo của buổi sớm mai, thị trấn nhỏ đẹp như bức tranh thủy mặc.
Tôi còn định ngắm lúc nữa thì có một đôi tay ôm lấy tôi từ phía sau.
"Phong cảnh đẹp thật đấy." Tàng Sơn rầu rĩ cúi đầu, "Nhưng anh không thấy thoải mái cho lắm."
Cố Quân nói, thể ô nhiễm không thể cách nơi phong ấn quá xa.
Trong kí ức tôi cũng chưa từng thấy Tàng Sơn đi xa nhà, nơi xa nhất anh từng đi là thành phố Lâm, còn thành phố Vụ Thủy cách nhà chúng tôi đâu đó chỉ tầm 400 cây số.
Tôi nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, thầm nghĩ có lẽ bây giờ anh đang rất khó chịu, lúc này tự dưng tôi lại nhớ đến Cố Hạ, tối qua cậu ta gửi tin nhắn nói với tôi rằng nhất định sẽ đến.
Vì chuyện đấy nên tâm trạng Cố Quân không được tốt.
Có điều nhờ vậy mà cảm giác an toàn trong tôi đã tăng lên rất nhiều.
Kể từ ngày biết được thân phận thật sự của Tàng Sơn, mỗi ngày tôi luôn nơm nớp lo sợ, tôi luôn có cảm giác một lúc nào đó tôi sẽ bị anh âm thầm sát.hại.
Mặc dù Cố Quân là đối tác tạm thời của tôi nhưng dù gì cũng không phải là đồng nghiệp hẳn hoi, lúc trao đổi, cô ấy luôn che giấu một vài chuyện.
Trong mớ hỗn độn khiến lòng người bất an này, chỉ có Cố Hạ là người đơn giản nhất, khiến người khác vô thức hướng về anh.
Nhân lúc Tàng Sơn nghỉ ngơi một mình trên giường, tôi lẻn ra khỏi khách sạn, gặp Cố Quân ở một cửa hàng bán đặc sản lưu niệm.
"Em làm rất tốt, không ngờ chỉ mình em mà lại có thể khiến hắn ra khỏi hang ổ, đến giờ chị vẫn không tin nổi." Cố Quân thở dài.
"Cơ hội này rất hiếm hoi, chúng ta chỉ có thể thành công, không được thất bại."
Tôi nghe cô ấy giải thích chi tiết kế hoạch, với tư cách là người phụ trách mở lại chiến dịch Tiểu Tàng Sơn, cô ấy đã sắp xếp tổng cộng 3 kế hoạch phục kích nhằm vào 009.
Theo thứ tự là quán rượu Nhị Lưỡng ven sông, rừng trúc ở phía tây và thuyền ô bồng trên hồ Thiên Đăng.
"Em cố gắng kéo hắn ra ngoài càng lâu càng tốt, bọn chị sẽ bố trí xạ thủ tầm xa mai phục hắn." Cố Quân nói nhỏ, "Mũi tên chuyên dụng được dùng riêng cho thể ô nhiễm, có tác dụng gây mê cực mạnh."
"Nếu ở quán rượu Nhị Lưỡng, xạ thủ bắn trúng thì hai nơi còn lại chúng ta không cần đi nữa, sau đó là việc của em, tiếp cận hắn rồi tiêm thuốc chị đã đưa vào hai mắt hắn, phong ấn hoàn toàn năng lực của hắn."
"Ban đầu hắn đã rời khỏi nơi phong ấn khá xa, năng lực đã suy yếu hơn nửa rồi, thêm vào hai mũi tiêm này, chắc chắn 009 sẽ không thể gây nên sóng gió gì nữa."
Tôi hỏi dò: "Sao phải đổi địa điểm, một mũi tên bắn không trúng thì bắn mũi thứ hai, không được sao?"
"Một mặt là vì 009 mạnh hơn em nghĩ, xạ thủ của bọn chị khó có thể thành công ngay trong lần đầu, mặt khác thì đây không phải mũi tên thông thường" Cố Quân nói, "Nó có thời gian chờ nạp, sáu tiếng mới được bắn một lần..."
"Em hiểu rồi, cũng giống thời gian hồi chiêu trong game phải không?"
"Em hiểu như thế cũng được... Có điều bọn chị đã cải tạo nó đôi chút."
"Ví dụ như?"
"Gia tốc nhờ năng lượng mặt trời, khả năng tàng hình... Trừ người bạn, không ai có thể nhìn thấy mũi tên."
"Nếu không thấy được, sao em có thể biết lúc nào Tàng Sơn bị trúng tên?"
"Nếu em nhận thấy ánh mắt hắn mất hồn, ngã xuống đất, chứng tỏ hắn đã trúng tên," Cố Quân nói, "Có điều vũ khí này có khuyết điểm, đó là thời gian hiệu lực quá ngắn, hơn nữa thể ô nhiễm có năng lực khác nhau thì hiệu lực cũng khác, bọn chị ước tính với Tàng Sơn, hiệu lực chỉ khoảng 7, 8 phút, mấu chốt là thuốc tiêm trong tay em, hiệu quả của nó mới là thứ mạnh nhất."
"Tác dụng càng mạnh, rủi ro càng lớn." Tôi lẩm bẩm.
"Còn một chuyện nữa." Cố Quân nói tiếp, "Lúc đầu chị không đồng ý cho em trai chị đến đây, nhưng thằng bé rất cố chấp, để nhiệm vụ được diễn ra suôn sẻ mà không làm phiền em, chị đã hứa sẽ cho nó gặp em sau khi kế hoạch kết thúc."
Tôi hơi sững lại, trên mặt không có biểu hiện gì nhưng ngón út tôi không nhịn được, khẽ co giật.
"Đây là thứ cậu ấy nhờ chị đưa cho em."
Cố Quân đưa ra một phong thư, tôi cầm lấy, chị nhỏ giọng phàn nàn: "Thời đại nào rồi mà vẫn còn có thằng đần làm mấy trò này."