Buổi tập duyệt cho lễ hội trường thoáng cái đã tới, Đinh Trình Hâm nhắn lịch trình lên nhóm bảo bọn họ kiểm tra lại. Bùm một cái nhóm chat ngập trong tin nhắn than vãn của Trình Nhất.
Trình hạng Nhất: Hả? Lớp trưởng à, sao lịch lại dày thế hả?
Trình hạng Nhất: Bọn tôi còn phải học bài nữa cơ đấy.
Trình hạng Nhất: Cậu thiên vị, lớp trưởng!
Trình hạng Nhất: Sao Hạo Tường và Văn ca lại được nghỉ thứ năm hả?
Trình hạng Nhất: Lớp trưởng?
Trình hạng Nhất: Lớp trưởng??
Đinh Trình Hâm: IM LẶNG!
Đinh Trình Hâm: Cậu còn dám phàn nàn?
Đinh Trình Hâm: Có biết chúng ta bỏ lỡ bao nhiêu thời gian rồi không hả?!
Bên dưới tin nhắn của Đinh Trình Hâm Tạ Y Kỳ âm thầm thả like, Lộ Tiểu Hoàng nhanh chóng thả haha nhiệt tình. Có đến ba bốn icon hiển thị ở tin nhắn của anh, cái tật xấu nói nhăng nói cuội của Trình Nhất phải nói là thượng thừa mà Đinh Trình Hâm cứ như khắc tinh cậu ta vậy. Chỉ cần lớp trưởng online là y như rằng cuộc trò chuyện rôm rả sẽ dừng ngay tức khắc, dù có là Trình Nhất hay Lộ Tiểu Hoàng cũng không dám chống đối.
Đinh Trình Hâm nhìn một lượt các tin nhắn thấy Nghiêm Hạo Tường đã xem mới lặng lẽ thoát khỏi nhóm trò chuyện.
Đặt điện thoại lên bàn, tiếp tục trò chơi còn dang dở.
“Rồi sao nữa? Nghiêm Hạo Tường nói sao?”
“Còn sao nữa chỉ có vậy thôi”
“Chỉ có vậy? Hai người nói đến mức đó rồi mà chỉ có vậy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-van-nghiem-van-mua-xuan-anh-doi-em/3575140/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.