“Nghiêm Hạo Tường… cậu sợ tôi sao?”
Nghiêm Hạo Tường ngẩn người đối mắt với Lưu Diệu Văn. Mắt của hắn sáng lắm dường như chứa cả dải ngân hà bên trong, ánh mắt hắn ôn nhu mà lạnh lùng chẳng mang đến cảm giác an toàn cho người khác, ấy thế mà Nghiêm Hạo Tường cứ tin vào hắn, bám dính lấy hắn. Bởi cậu nhận ra, bên trong ánh sáng lấp lánh mà người khác nhìn thấy chính là hố đen vô thường. Giờ đây, đôi mắt từng khiến cậu tấm tắc mê đắm giờ đây kéo đến tầng mây xám xịt.
Nghiêm Hạo Tường làm sao có thể sợ hắn, cậu thậm chí còn muốn cùng hắn dính vào một chỗ mãi mãi không cách nào tách ra. Bởi Lưu Diệu Văn là ánh sáng của cậu, là con đường đưa cậu trở về dương gian. Lưu Diệu Văn bên cạnh cậu, trở thành ngoại lệ cùng cậu song hành trên đoạn đường cô độc. Lưu Diệu Văn đối tốt với cậu cho cậu biết thế nào là ôn nhu, Nghiêm Hạo Tường dám nói trên đời này người khiến cậu an tâm nhất chính là Lưu Diệu Văn hắn.
Quá khứ Nghiêm Hạo Tường từng phải chịu rất nhiều nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần. Khi còn là đứa trẻ chưa hiểu chuyện cậu bị đưa đến trại trẻ mồ côi, nơi mà cậu chẳng quen biết ai cả, cậu khóc rất to, khóc đến cổ họng khô khốc không nói thành lời. Đó là lần duy nhất các cô ở trại trẻ nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường khóc nháo, bởi sau này đứa trẻ đó dường như đã chết mất một nửa linh hồn.
Đợi đến tuổi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-van-nghiem-van-mua-xuan-anh-doi-em/3575139/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.