Chưa đến hai ngày Lưu Diệu Văn cùng Nghiêm Hạo Tường vắng mặt, tập thể lớp 11-3 không biết bao nhiêu lần bị lên lớp trách mắng. Đến khi hai người đứng trước cửa lớp, mọi ánh mắt từ ngạc nhiên, hoảng hốt đến vui mừng đều tập trung vào hắn và cậu.
Nghiêm Hạo Tường có chút không thoải mái níu lấy tay hắn, nép sau lưng Lưu Diệu Văn như một lời cầu cứu.
Hiểu lầm giữa hắn và cậu được giải quyết, Nghiêm Hạo Tường không chuyển lớp cũng được Lưu Diệu Văn đồng ý một nửa. Tuy không nắm chắc ở trường tình hình đã dịu đi hay chưa, hắn chỉ có thế dùng bản thân chắn trước cậu nếu chuyện tiếp tục chuyển biến xấu. Lưu Diệu Văn không đảm bảo hắn sẽ bình tĩnh mà nhẹ nhàng đối chất với từng người, hắn không phải kẻ dễ nổi giận nhưng phía sau hắn lại là Nghiêm Hạo Tường. Nơi mềm yếu nhất đặt ở đầu quả tin, dùng toàn bộ cơ thể để bảo vệ, dù có thế nào cũng không để họ tổn thương cậu lần nữa.
Ổn định âm thanh bàn tán văng vẳng bên tai, Tạ Y Kỳ cau có mang theo balo lớn ném cho Lưu Diệu Văn bản thân liền lật mặt nắm lấy Nghiêm Hạo Tường, "Tường Tường, mấy ngày không gặp cậu xanh xao đi rồi."
Dáng người cũng gầy đi, ánh mắt mơ hồ thấy rõ, Tạ Y Kỳ biết dù là chuyện của Lưu Diệu Văn hay chuyện của bản thân Nghiêm Hạo Tường đều khiến cậu thấp thỏm không yên, đêm thì mất ngủ ngày thì lo sợ. Nhìn thấy cậu đến lớp cô vừa vui vừa đau lòng, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-van-nghiem-van-mua-xuan-anh-doi-em/3575138/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.