Màn đêm buông xuống, con đường quen thuộc nay lại lạ lẫm và xa xăm, Lưu Diệu Văn chạy như bay đến địa chỉ cậu vừa nhắn, vội vàng và hoảng loạn. 
Trại trẻ ở cạnh nhà hắn? Nơi hắn vẫn lui tới từng ngày? Đó là nơi Nghiêm Hạo Tường đang ở? 
Nhịp thở nặng nề quấn lấy tâm trí, dường như gió lạnh chẳng thể giúp hắn bình tĩnh nổi. Lưu Diệu Văn vẫn chạy, đến thật gần Nghiêm Hạo Tường lúc này. 
Đến khi cánh cổng xanh lam hiện ra trước mắt, đôi chân không chịu nghe lời đứng lì một chỗ. Trái tim hắn, Lưu Diệu Văn cảm nhận được từng cơn đau gõ vào lồng ngực, rõ là gần nhau nhưng hắn chưa từng nhận ra, chỉ cách nhau một đoạn đường rất ngắn vậy mà hắn chẳng thể nhận ra. Trách hắn vô tâm không đoán ra tiểu ca ca bọn nhỏ thường nhắc đến có bao nhiêu là tính cách giống với Nghiêm Hạo Tường. Trách hắn ở cạnh cậu lâu như vậy vẫn chẳng biết nơi cậu sống là ở đâu. Trách hắn thời gian qua mải bận tâm hiện tại mà quên mất… quá khứ của cậu lắm gian nan. 
Để giờ đây, cánh cổng hắn từng vô số lần bước qua lại xa lạ đến đau lòng. 
Điều chỉnh lại nhịp thở, Lưu Diệu Văn mở điện thoại nhắn cho cậu: Tôi đến rồi. 
Đến nơi cậu sống, đến nhà của cậu. 
Lưu Diệu Văn hiện tại, trong đầu có vô vàn suy nghĩ đan xen. Nghiêm Hạo Tường tin tưởng hắn như vậy, chủ động với hắn đến thế, cớ gì hắn vẫn hoài vô tâm. 
Người ngoài khen hắn ôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-van-nghiem-van-mua-xuan-anh-doi-em/3575141/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.