🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tô Tử Yên quát lớn, ánh mắt rực lửa giận dữ và căm thù nhìn chằm chằm vào Tô Tử Hạ. Trong ánh mắt ấy, không chỉ có sự oán hận mà còn là sự bất lực khi mọi thứ dường như không nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Còn Tô Tử Hạ, dù tình cảnh có vẻ yếu thế, vẫn giữ được nét mặt bình thản, gần như thách thức. Chính thái độ ấy càng làm cho cơn giận của Tô Tử Yên bùng lên mãnh liệt hơn.

Thẩm Mộng Như, đứng bên cạnh, không hề che giấu sự khinh bỉ và ngạo nghễ trong ánh mắt. Nhìn Tô Tử Hạ trong tình trạng nhếch nhác, cô ta bật cười khẩy, giọng nói đầy mỉa mai:

“Nếu bây giờ cô quỳ xuống giập đầu van xin, có thể tôi sẽ để cô sống đến ngày mai đấy! Em gái cô nóng tính vậy, sợ là tôi không cản được rồi.”

Thẩm Mộng Như vừa nói vừa cười đắc ý, nụ cười chứa đầy sự thỏa mãn, như thể cô ta đã nắm chắc phần thắng trong tay. Đối với cô, nhìn thấy Tô Tử Hạ phải chịu khổ sở thế này là niềm vui lớn nhất. Thế nhưng, dường như không ai để ý rằng, trong ánh mắt của Tô Tử Hạ không hề có chút sợ hãi hay khuất phục.

Tô Tử Yên, sau khi nghe Thẩm Mộng Như nói, càng thêm tức giận. Cô quay sang đám đàn ông cao lớn đang đứng im như tượng, quát lớn:

“Các người bị điếc à? Tôi bảo là giết Tô Tử Hạ ngay cho tôi!"

Nhưng đám người đó vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, không có ý định làm theo lệnh. Thẩm Mộng Như cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Thái độ của đám người này khiến cô ta có chút bất an.

“Cầm tiền rồi thì làm nhanh gọn mà cút đi, đứng trơ ra đó làm gì?”

Thẩm Mộng Như cáu gắt, giọng điệu không còn nhẹ nhàng như trước.

Nhưng dù cô ta có quát tháo thế nào, đám đàn ông đó vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích. Ánh mắt của họ, tối sầm lại, lạnh lẽo nhìn về phía Thẩm Mộng Như và Tô Tử Yên.

Một cảm giác lạnh sống lưng bắt đầu len lỏi trong lòng hai người phụ nữ. Họ không thể hiểu nổi tại sao những kẻ mà họ đã bỏ tiền



thuê lại không tuân theo lệnh.

Tô Tử Yên, dù trong lòng đã có chút bất an, vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Cô gằn giọng, gần như hét lên:

“Sao thế? Các người còn không mau giết cô ta đi!”

Nhưng câu nói của cô chưa kịp làm rõ tình hình, thì một âm thanh bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.

Từ phía sau, tiếng cười của Tô Tử Hạ vang lên. Âm thanh ấy không lớn, nhưng lại có sức xuyên thấu, đi thẳng vào tai của Tô Tử Yên và Thẩm Mộng Như, khiến họ không tự chủ mà rùng mình.

Điệu cười ấy đầy mỉa mai, như thể cô đã nắm rõ tất cả mọi thứ ngay từ đầu.

“Đùa với hai người đến đây là đủ rồi.”

Tô Tử Hạ bình thản nói, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía trước.

Ngay lập tức, cô ra hiệu. Một trong những người đàn ông đứng đó liền tiến lên, không nói không rằng, nhanh chóng cởi trói cho cô. Sau đó, anh ta nhẹ nhàng đỡ cô dậy, thái độ không thể nào kính cẩn hơn.

Tô Tử Yên và Thẩm Mộng Như đứng sững, không biết nên phản ứng ra sao trước cảnh tượng này. Đôi mắt họ mở to, tràn đầy sự kinh ngạc và khó tin.

“Cái... cái gì?”

Thẩm Mộng Như lắp bắp, giọng nói lạc đi.



Tô Tử Hạ không trả lời ngay. Cô từ từ đứng dậy, chỉnh lại quần áo nhăn nhúm một cách bình tĩnh. Đôi mắt cô dần chuyển sang nhìn thẳng về phía Tô Tử Yên và Thẩm Mộng Như, ánh mắt sắc lạnh như băng.

Trong khoảnh khắc đó, cả hai người họ đều cảm nhận được một áp lực vô hình đang đè nặng lên người mình.

“Bây giờ đã hiểu nhân vật chính của vở kịch này... là ai chưa?"

Tô Tử Hạ hỏi, giọng điệu cao ngạo, đầy uy quyền.

Từng lời nói của cô như những nhát dao sắc bén. Hai người họ hoàn toàn sững sờ, không thể thốt nên lời. Toàn bộ kế hoạch của họ dường như đã bị Tô Tử Hạ nắm rõ và lật ngược từ lúc nào không hay.

Ánh mắt của Tô Tử Hạ dừng lại trên khuôn mặt tái mét của Thẩm Mộng Như. Cô nhếch môi cười nhạt. Cái cách cô nhìn Thẩm Mộng Như không khác gì một kẻ đang nhìn một con cờ nhỏ bé, dễ dàng bị hạ gục.

Còn Thẩm Mộng Như, dù không muốn thừa nhận, nhưng lúc này cô ta hoàn toàn bị áp đảo bởi khí thế của Tô Tử Hạ. Nụ cười đắc ý ban nãy đã biến mất, thay vào đó là sự hoang mang và sợ hãi.

Tô Tử Yên, đứng bên cạnh, cũng không khá hơn. Cô không ngờ rằng mình và Thẩm Mộng Như lại rơi vào bẫy của Tô Tử Hạ. Tất cả mọi thứ, từ đám người cô thuê đến kế hoạch tưởng chừng hoàn hảo, đều bị kiểm soát một cách dễ dàng.

“Không thể nào...

Tô Tử Yên lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng.

Tô Tử Hạ bước tới gần họ, từng bước đi của cô như dồn nén thêm áp lực lên tâm trí của hai người phụ nữ. Khi đứng trước mặt họ, cô dừng lại, ánh mắt quét qua một lượt.

"Đã hiểu được cảm giác bị người khác dồn vào đường cùng là như thế nào chưa?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.