Thẩm Mộng Như từ từ tiến đến gần Tô Tử Hạ, ánh mắt sắc lạnh và đầy khinh miệt. Cô nhẹ nhàng nâng gương mặt xinh đẹp không tì vết của Tô Tử Hạ lên, đôi mắt soi xét từng đường nét như muốn tìm kiếm một điều gì đó, nhưng thực chất chỉ để thể hiện sự coi thường.
“Tôi cũng phải công nhận rằng mình đã ghen tị với gương mặt này rất nhiều"
Giọng nói của Thẩm Mộng Như tràn đầy sự lạnh lùng, nhưng kèm theo đó là chút gì đó cay nghiệt.
“Nhưng cô biết không? Tôi lại cảm thấy căm hận nhiều hơn.”
Kết thúc câu nói, bàn tay thon dài nhưng đầy sức mạnh của Thẩm Mộng Như bóp chặt lấy gò má Tô Tử Hạ. Nỗi đau bất ngờ khiến Tô Tử Hạ khẽ rên lên, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, ánh mắt tràn đầy sự thách thức. Một cái hất tay mạnh mẽ từ Thẩm Mộng Như khiến gương mặt Tô Tử Hạ lệch sang một bên.
Đau đớn, nhưng Tô Tử Hạ không hề tỏ ra yếu đuối. Cô nghiến răng, đôi mắt đầy sự mỉa mai, nói giọng châm chọc:
“Thẩm tiểu thư đang bào chữa cho sự thất bại của mình sao?”
Lời nói như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng tự tôn của Thẩm Mộng Như. Khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nay lại càng trở nên méo mó bởi cơn giận dữ. Không kiềm chế được bản thân, cô ta vung tay tát thẳng vào mặt Tô Tử Hạ.
“Đã chết đến nơi mà vẫn ngông cuồng như vậy sao, con đ**!”
Thẩm Mộng Như nghiến răng, từng từ phát ra như chứa đầy sự căm ghét, như muốn giải tỏa tất cả những bực tức dồn nén bao lâu nay.
Cú tát ấy không chỉ là một cái tát đơn thuần, mà như thể chứa đựng tất cả những cảm xúc thù hận của Thẩm Mộng Như đối với Tô Tử Hạ.
Dưới lực mạnh của cú đánh, một ít máu từ khóe miệng Tô Tử Hạ chảy ra, tạo thành một vệt đỏ rực rỡ trên làn da trắng tái. Nhưng thay vì tỏ ra đau đớn hay khuất phục, Tô Tử Hạ lại nở một nụ cười khinh bỉ, đôi mắt ánh lên sự cứng rắn và bất khuất.
“Dù cho tôi có chết...”
Cô nhếch môi, giọng nói vẫn điềm tĩnh nhưng từng từ phát ra lại như nhát dao đâm vào lòng người đối diện.
“Cô cũng sẽ không bao giờ leo lên được chỗ mà tôi đang đứng đâu. Và kể cả cô nữa, Tô Tử Yên, cô em gái đáng ghê tởm của chị.”
Câu nói cuối cùng của Tô Tử Hạ chuyển hướng sang Tô Tử Yên, người đang đứng lặng im phía sau. Ánh mắt Tô Tử Hạ nhìn Tô Tử Yên đầy khinh miệt, như muốn đâm thẳng vào tận đáy tâm hồn đối phương.
Ánh mắt ấy đã chạm đúng vào sự tự ái của Tô Tử Yên, khiến cô ta không thể kiềm chế thêm nữa.
“Cô nghĩ cô là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Tô Tử Yên hét lên, giọng nói chứa đầy sự điên cuồng và tức giận. Cô lao vào, dùng toàn lực đạp mạnh vào bụng Tô Tử Hạ.
Cú đá khiến cơ thể Tô Tử Hạ ngã nhào xuống đất. Nhưng ngay cả khi té ngã, cô vẫn không tỏ ra yếu đuối hay sợ hãi. Thay vào đó, Tô Tử Hạ vẫn giữ nguyên nụ cười mỉa mai trên môi, ánh mắt sắc lạnh như muốn thách thức tất cả.
Hành động và thái độ của Tô Tử Hạ càng khiến Tô Tử Yên phát điên. Không còn giữ được sự bình tĩnh, Tô Tử Yên quát lớn, giọng nói vang vọng khắp không gian, đầy sự hận thù và ác ý.
“Tao sẽ giết mày ngay lập tức, con đàn bà trơ trẽn! Mày phải trả giá cho những gì đã gây ra cho tao!”
Cô ta quay sang đám tay sai đang đứng chờ lệnh, ánh mắt đầy đắc ý và kiêu ngạo, như thể mọi thứ đã nằm gọn trong tay cô ta. Tô Tử Yên hét lớn:
“Tụi bây xử nó ngay! Ném xác nó xuống vực, không được để lại bất kỳ dấu vết nào!”
Không gian lúc này như đông đặc lại, tràn ngập sự căng thẳng và chết chóc. Cái nhìn đầy vẻ đắc ý của Tô Tử Yên cùng sự lạnh lùng của Thẩm Mộng Như tạo nên một khung cảnh đáng sợ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Tử Hạ, người vẫn nằm đó, nhưng ánh mắt không hề tỏ ra chút sợ hãi nào, như thể cô đã sẵn sàng đối mặt với tất cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]