Trong bóng tối âm u của căn nhà gỗ tồi tàn, chỉ có ánh lửa bập bùng phát ra từ ngọn nến nhỏ đặt giữa gian phòng.
Tô Tử Hạ bị trói chặt, phải ngồi trên sàn đất lạnh lẽo, mắt cố gắng nheo lại để quan sát những kẻ đang vây quanh cô.
Dù không nhìn thấy rõ mặt họ, cô vẫn cảm nhận được sự thù hận bao phủ khắp căn phòng, đặc biệt là từ người phụ nữ đang ngồi khuất trong bóng tối trước mặt cô. Ánh mắt người phụ nữ ấy như những mũi dao sắc bén, xuyên thấu tâm can Tử Hạ.
Bỗng từ phía sau người phụ nữ, có một bóng người bước ra. Trong ánh lửa mờ nhạt, Tô Tử Hạ nhận ra người ấy là An Tiểu Hoa. Từng bước đi của cô ta tràn đầy tự mãn, nụ cười nhếch mép tỏa ra vẻ hả hê và đắc thắng.
An Tiểu Hoa dừng lại bên cạnh người phụ nữ ngồi trong bóng tối, rồi chậm rãi tiến đến gần Tô Tử Hạ, như thể muốn tận hưởng từng giây phút chiến thắng.
"Đến giờ cô vẫn chưa hiểu ra gì sao, Tô Tử Hạ?"
An Tiểu Hoa nhếch môi, giọng nói mỉa mai.
"Đúng là ngu ngốc như ngày nào. Cô có nhận ra người em gái thân yêu của mình đã ở bên cạnh mình lâu như vậy không?"
Câu nói của An Tiểu Hoa khiến Tô Tử Hạ tỏ ra sửng sốt. Cô ngẩng đầu, cố gắng nhìn kỹ hơn, đôi mắt mở to để nhìn rõ gương mặt sau lớp trang điểm tinh xảo của người đứng trước mặt mình.
Dưới ánh lửa chập chờn, chân dung của An Tiểu Hoa dần hiện rõ, nhưng... gương mặt ấy không còn là của An Tiểu Hoa nữa.
“Không thể nào...
Tô Tử Hạ thì thầm, giọng đầy hoài ngh.
“Tô Tử Yên?” - Tử Hạ giả vờ như rất kinh ngạc.
Người phụ nữ đứng trước mặt cô bật cười, nụ cười sắc lạnh vang lên giữa căn phòng tĩnh mịch, tạo ra một âm thanh lạnh gáy. Đôi mắt của Tô Tử Yên sáng rực lên trong bóng tối, chứa đựng sự đắc ý vô bờ bến.
"Đúng vậy, Tô Tử Hạ, tôi là Tô Tử Yên. Bây giờ mới nhận ra thì đã quá muộn rồi!"
Cô ta cười gắn, từng chữ như rót vào tai Tử Hạ niềm thù hận sâu sắc.
"Hôm nay là ngày kết thúc của cô, còn tôi sẽ sống cuộc đời mới trong hình hài này, hạnh phúc hơn gấp trăm lần cô. Tô Thị là của tôi, và Mặc Cận Ngôn... là người đàn ông của tôi!”
Những lời tuyên bố của Tô Tử Yên như những lưỡi dao đâm vào lòng Tô Tử Hạ, nhưng cô không hề tỏ ra sợ hãi hay bị khuất phục. Thay vào đó, cô chỉ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định và bất khuất.
"Những thứ tôi có, cô sẽ không bao giờ chạm tới được, kể cả khi tôi chết!"
Tô Tử Hạ nói, giọng điệu bình thản nhưng đầy thách thức.
Sự điềm tĩnh của Tô Tử Hạ khiến nụ cười của Tô Tử Yên tắt ngấm. Mặt cô ta sa sầm, đôi mắt ánh lên cơn giận dữ tột cùng.
Đúng lúc ấy, người phụ nữ ngồi trong bóng tối, người mà từ đầu vẫn chưa lộ mặt, bỗng dưng lên tiếng. Giọng nói lạnh lẽo, sắc bén như đao:
"Chết đến nơi rồi mà vẫn còn ngông cuồng đến vậy sao, Tô Tử Hạ?"
Từng lời nói của cô ta như từng nhát roi quất vào không khí, khiến căn phòng càng trở nên nặng nề.
Người phụ nữ ấy chậm rãi đứng dậy, từng bước một bước ra từ bóng tối. Khi gương mặt cô ta lộ ra dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, Tô Tử Hạ nín thở.
Đôi mắt cô mở to, không giấu nổi sự kinh ngạc pha lẫn nỗi căm hờn.
“Thẩm Mộng Như... Tô Tử Hạ thốt lên trong tiếng thì thầm, như không tin vào mắt mình.
Thẩm Mộng Như – tiểu thư danh giá nhà họ Thẩm, trước đây đã được chọn là hôn thê của Mặc Cận Ngôn. Vẻ ngoài yếu đuối, khuê cát ngày nào giờ đây lại đứng trước mặt cô, với vẻ mặt lạnh lẽo và toan tính.
Ánh mắt Mộng Như như ngọn lửa hận thù, sáng rực giữa không gian âm u. Cô ta không còn là người bạn dịu dàng, thân thiện mà Tô Tử Hạ từng biết nữa.
"Đúng là tôi đây, Tô Tử Hạ"
Thẩm Mộng Như cười khẩy, đôi mắt long lanh như đang tận hưởng sự đau khổ của Tử Hạ.
"Cô có ngạc nhiên không? Kẻ đã cướp đi tất cả của tôi. Cướp đi người mà tôi yêu - Mặc Cận Ngôn. Thậm chí anh ta đã vì cô mà sẵn sàng đưa cả Thẩm Gia rơi xuống đáy vực. Cô lấy tư cách gì chứ?"
Tô Tử Hạ ngồi đó, im lặng lắng nghe những lời cay độc tràn ra từ miệng Mộng Như. Mọi thứ như sụp đổ, nhưng cô không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự yếu đuối.
Cô biết rằng đây không phải lúc để tỏ ra mềm yếu hay bất lực. Cô mỉm cười khinh bỉ, ánh mắt chứa đựng niềm kiêu hãnh không bao giờ chịu khuất phục.
"Thì ra là vậy"
Tử Hạ nói chậm rãi, từng lời nhấn mạnh đầy ý tứ.
"Việc ba năm trước, bắt cóc mẹ tôi, âm mưu giết chết tôi, là cô đứng sau Tô Tử Yên. Hóa ra cô cũng chỉ là một kẻ nhỏ nhen, lòng dạ hẹp hòi. Dù cho các người có hợp sức lại, cũng không thể giành lấy những gì thuộc về tôi."
Lời nói của Tô Tử Hạ như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Tô Tử Yên và Thẩm Mộng Như càng thêm tức giận.
"Vốn dĩ chẳng có thứ gì thuộc về tôi cả, mà là do các người không đủ tư cách để có được?"
Tô Tử Yên bước tới, siết chặt nắm tay rồi giơ lên, như muốn giáng cho Tô Tử Hạ một đòn đau đớn.
“Cô dám nói như thế với tôi ư?”
Tử Yên gắn giọng, gương mặt biến sắc vì phẫn nộ.
“Cô chỉ là một con búp bê rách nát, là vật cản đường mà thôi!”
Bất chợt, Thẩm Mộng Như đặt tay lên vai Tử Yên, ra hiệu dừng lại. Cô ta mỉm cười lạnh lùng, ngăn không cho Tử Yên mất kiểm soát.
“Đừng phí công, Tử Yên. Cô ta chẳng còn gì để mất nữa”
Mộng Như cười mỉa mai.
“Tối nay, chúng ta sẽ tiễn Tô Tử Hạ về nơi mà cô ta thuộc về, và khi đó, tất cả những gì cô ta có sẽ là của chúng ta”
Hai người phụ nữ đứng đối diện với Tô Tử Hạ, ánh mắt tràn ngập sự khinh
miệt. Nhưng ngay lúc này, trong lòng Tô Tử Hạ bừng lên một quyết tâm mãnh liệt.
Cô biết rằng mình đang bị bao vây bởi những kẻ mưu mô chỉ trực chờ lấy mạng mình. Nhưng Tử Hạ chưa bao giờ cho phép bản thân bị khuất phục trước bất kỳ ai, dù là bạn thân phản bội hay kẻ thù.
"Được thôi"
Tô Tử Hạ nhếch môi, giọng nói đầy thách thức.
"Nếu các người muốn xem tôi sụp đổ, hãy cố mà làm đi"
Trước khi không thể làm thêm điều gì nữa.
Sự kiên cường của Tử Hạ làm cả Tô Tử Yên và Thẩm Mộng Như chững lại một nhịp. Trong mắt họ ánh lên sự bực dọc và mất kiên nhẫn. Tô Tử Yên gắn giọng, sự giận dữ trào ra trong từng lời nói:
"Muốn giữ một ít tự trọng trước khi chết sao? Không lâu nữa đâu, tôi sẽ cho cô toại nguyện"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]