Quay trở lại công trường, Khoa Vũ vẫn không ngừng cảm thấy phân vân nên giải quyết việc nào trước tiên.
Nhưng nếu tự ý giải quyết chuyện riêng của Viễn Phong mà không được sự đồng ý của đương sự, nó sẽ là một chứng cứ cho tội vu khống không có căn nguyên.
Hay là cô nên điều tra trước vậy, nắm bắt được lý do trong im lặng thì cho dù Viễn Phong có mọc cánh bay tới đây, cũng không có cơ sở để buộc tội cô...
Thư kí: “Xin lỗi vì cắt ngang dòng suy nghĩ, nhưng tôi có thứ này muốn chuyển qua tới tay....”
Cô ngước đầu lên hỏi: “Có gì sao, hợp đồng mới của chúng ta kiểm duyệt nhiều lắm mà, hay là bên đối tác lại đưa ra mấy yêu cầu.....
“Cái này riêng tư, không phải hợp đồng.
...Riêng tư ?”
Mở phong bì ra, bên trong không phải là những bản hợp đồng, thay vào đó là hồ sơ thông tin cá nhân của hai vợ chồng lúc đó.
“Cái này....”
“Tôi xin lỗi vì đã tự ý điều tra, nhưng có vẻ như cô có rắc rối gì đó nên phải làm vậy”
“Cô đấy...
“Vâng.”
“Làm tốt lắm, cuối năm tăng thưởng thêm 3000 đô.”
Cô chưa kịp nói thì trợ lý lâu năm của cô đã tự thực hiện trước rồi.
Như vậy anh hỏi tại sao cô lại làm như thế, chỉ việc bảo trợ lý của mình giải thích mọi chuyện đều là động cơ riêng của trợ lý.
Cô điều tra từng tí một, phát hiện bệnh hiện tại của họ là chứng mất trí nhớ Alzheimer
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-t2-nam-than-jg-da-cuoi-toi/3715084/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.