Ôm được chiếc thẻ quý báu tựa như vàng ấy một lúc, Khoa Vũ vội vàng thay đổi chủ đề, muốn hỏi tại sao anh lại muốn xây một cô nhi viện một cách gấp gáp như thế.
Không phải việc này chỉ là do sự nhất thời, nhất định là phải có một động cơ nào đó.
Khoa Vũ: "Chuyện này để tai người ngoài thì có cả khối người muốn vào làm đấy, vậy có suy nghĩ tới việc tìm người không ?"
Viễn Phong: "Trước khi hoàn thành ngày đó, em sẽ tạm gác vấn đề này sau."
Khoa Vũ: "Ngày đó ? Bộ ngày đó có gì đặc biệt hả ?"
Viễn Phong: "Cái này em muốn làm quà cưới cho Tiểu Nguyên, cứ xem cái này như là sính lễ đi."
*Bộp*
Cô vừa mới nghe thấy gì ?
Sính lễ ?
Cài này không lẽ nào, đừng nói như cô nghĩ đấy ?
"Vậy....khi nào chị mới có thể ăn kẹo cưới của hai đứa vậy ?"
Viễn Phong nhìn bản thiết kế thờ ơ đáp: "Chưa phải bây giờ, em còn phải tôn trọng ý kiến của Tiểu Nguyên."
*Kabom*
Khoa Vũ nghe không lọt nổi tai liền đánh vào đầu anh cảnh cáo: "Thời cơ chín muồi thế này mà không làm lễ cưới ? Bớt đùa với chị mày hộ, đàn ông đàn ang gì mà nhỏ gan quá vậy !"
Viễn Phong xoa xoa chỗ bị đánh: "Chị ơi, em không phải là không muốn, nhưng hiện tại em ấy không có danh tiếng, thế chẳng khác gì một trò cười ?"
Khoa Vũ: "Đợi tới lúc em muốn làm lễ cưới với người ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-t2-nam-than-jg-da-cuoi-toi/3644551/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.