Nghe tiếng động bên ngoài nhỏ dần, Tô Đình lúc này mới ngước mặt lên nhìn thiếu niên.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng như vừa rồi của Niệm Ức.
Từ lúc cô xuyên sách đến này, ấn tượng mà Niệm Ức cho cô chính là trầm tĩnh, hung dữ nhưng thật ra rất ấm áp, đối xử với cô cũng rất tốt.
Đám anh em của hắn tuy nhìn thì có vẻ rất hung thần nhưng thực chất lại rất thật thà, có tình có nghĩa.
Vậy nên, cô quên mất một điều, theo như thiết lập trong sách thì Niệm Ức chính là một người điên, máu lạnh lại tàn nhẫn.
Hắn có thể liều mạng, không quan tâm sống chết.
Đáng lẽ cô nên sợ hắn mới phải.
Nhưng vừa rồi... cô chỉ lo lắng cho an toàn của hắn mà thôi.
Hai người lúc này đang đứng trong một không gian hẹp, nó nhỏ hẹp đến mức cô cảm thấy hơi khó thở, cảm giác áp bách bao trùm cả người cô, mang theo nồng nặc nguy hiểm.
Trầm mặc một chút, rốt cuộc cô không muốn nhìn thấy hắn như vậy nữa, nhỏ giọng nói: "Niệm Ức."
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng, dịu dàng giống như đang... làm nũng.
Tô Đình không nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của mình, bàn tay nhỏ bé vươn ra, kéo nhẹ ống tay áo còn vương máu của chàng trai.
"Tớ không sao, thật sự, bây giờ chúng ta ra ngoài nhé?"
Cô không nhịn được tiến lên một bước nhỏ, hơi nhón chân lên, muốn nhìn thấy mặt của hắn.
Vốn dĩ, Niệm Ức đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3584341/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.