Vương Nguyên vừa vào nhà đã thấy Vương Kiến Quy đứng ở cửa phòng khách đợi cậu. Cậu thay dép sau đó mang cặp sách đi vào trong.
"Vào thư phòng ta nói chuyện với con một chút." Vương Kiến Quy nhìn cậu nói.
Vương Nguyên không trả lời ông ta, cậu sách cặp lên phòng mình còn Vương Kiến Quy thì đi vào thư phòng đợi cậu. Vương Nguyên vào phòng mình bỏ cặp sách lên bàn học sau đó mở cặp lấy đồ đi học ra bỏ vào máy giặt trước rồi mới quay người ra khỏi phòng mình xuống lầu hai.
Vương Nguyên đi vào bên trong thư phòng của Vương Kiến Quy, cậu đi đến sofa ở góc trái thư phòng ngồi xuống rồi cũng lên tiếng hỏi.
"Ông tìm tôi có việc gì?"
"Con càng ngày càng không có phép tắt, đi học về liền đi đến giờ này mới về, có khi còn ở lại bên ngoài.
Vương Nguyên cho dù con có ghét ta thì cũng không được như thế." Vương Kiến Quy nhìn cậu thở dài nói, hiện tại ông đã không thể can dự vào cuộc sống của Vương Nguyên nữa rồi.
"Tôi đã không cần đến ông lo lắng rồi, tôi tự biết mình đang làm gì và cũng tự biết bảo vệ bản thân của mình.
Ông chỉ cần quản giáo đám con kia của ông, đừng để bọn họ động vào tôi." Vương Nguyên nói.
"Về sau đừng về trễ nữa, con về phòng đi."
Vương Nguyên nhìn Vương Kiến Quy một lúc rồi cũng đứng lên rời đi. Cậu đối với Vương Kiến Quy ghét thì có ghét nhưng ông ấy dù sao vẫn là cha cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-thanh-xuan-ruc-ro-/3742347/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.