🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Buổi tối, Dịch Dương Thiên Tỉ đến còn mang theo cả Ngao Tử Dật và Lý Thiên Trạch đến. Vương Tuấn Khải nhìn thấy người đến còn có cả Lý Thiên Trạch và Ngao Tử Dật thì khẽ nhíu mày.

"Có cả mấy cậu?" Vương Tuấn Khải khó chịu nói.

"Cậu nhăn mặt nhíu mày làm gì? Tôi cũng đâu có ăn thịt được ở trong lòng cậu." Ngao Tử Dật nói.

Vương Tuấn Khải nghe vậy cũng chỉ lườm cho Ngao Tử Dật một cái, anh vốn dĩ chỉ muốn để cho Dịch Dương Thiên Tỉ và Trần Dịch Hằng biết quan hệ của anh và Vương Nguyên thôi. Bây giờ thì lại nhiều hơn anh nghĩ rồi.

"Không sao mà, có thêm họ cũng vui mà." Vương Nguyên đặt đầu lên vai anh nói.

Vương Tuấn Khải nghe Vương Nguyên nói vậy cũng không mặt nặng mày nhẹ với họ nữa mà nói Trần Dịch Hằng dọn thức ăn lên. Trần Dịch Hằng tuy không hài lòng nhưng vẫn dọn lên, nếu không một lát Vương Tuấn Khải sẽ đá Trần Dịch Hằng ra ngoài đường mất.

Thức ăn được dọn lên mọi người cũng kéo sang bàn ăn ngồi.

"Vương Nguyên này, điểm nào trên người của Vương Tuấn Khải thu hút cậu vậy?" Ngao Tử Dật nhìn Vương Nguyên hỏi.

"Hả, chắc là đôi mắt của anh ấy." Vương Nguyên ngước nhìn lên Vương Tuấn Khải nói.

"Sáng nay lúc gặp tôi cậu cũng chỉ để ý đến đôi mắt của tôi là vì nó giống đôi mắt của anh ấy sao?" Trần Dịch

Hằng nhìn cậu hỏi.

"Ừm, tôi chỉ cảm thấy mắt cậu khá giống Tuấn Khải nên mới nhìn thêm một lúc." Vương Nguyên gật đầu nói.

"Đồ ăn có thể ăn rồi." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.

Mọi người nghe nói có đồ ăn cũng bắt đầu ăn. Vương Tuấn Khải gắp mấy con tôm bóc vỏ rồi bỏ sang cho Vương Nguyên ăn.

"Hôm nay uống chút rượu trái cây đi." Lý Thiên Trạch nói.

"Tôi đã sớm chuẩn bị cả rồi." Dịch Dương Thiên Tỉ đem một thùng rượu trái cây bỏ lên bàn rồi cũng chia cho mỗi người một lon.

Vương Tuấn Khải lấy rượu trái cây của Vương Nguyên đi thay bằng một ly nước ép.

"Em uống nước ép đi." Vương Tuấn Khải nói.



"Không chịu, em muốn uống rượu trái cây." Vương Nguyên lắc đầu nói.

"Không được." Vương Tuấn Khải cự tuyệt.

"Không muốn, em uống một lon thôi." Vương Nguyên nói.

"Cho cậu ấy uống đi, cũng không có uống nhiều mà." Trần Dịch Hằng nói.

"Chỉ được uống một lon, em mà uống nhiều thì đừng trách anh bẻ tay em." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên nói.

Vương Nguyên gật đầu đồng ý, Vương Tuấn Khải cũng đưa lon rượu trái cây kia sang cho cậu.

"Tuấn Khải này, đừng làm người ta sợ mà bỏ cậu chạy theo người khác đó." Ngao Tử Dật nhìn anh cười cười nói.

"Em ấy dám tôi liền đánh gãy chân em ấy." Vương Tuấn Khải nói.

Vương Nguyên nghe anh nói thì nhìn anh, vừa nãy dọa bẻ gãy tay cậu, bây giờ lại dọa đánh gãy chân cậu, Vương Tuấn Khải đúng là đáng ghét.

"Cậu nở sao? Tôi nghĩ bất quá thì cậu chỉ nhốt người ta lại trong nhà thôi, không nghĩ cậu lại tàn nhẫn đến nỗi đánh gãy chân người ta." Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ cười nhếch môi nói.

Vương Tuấn Khải không trả lời, anh gắp sò điệp và bào ngư bỏ vào bát của Vương Nguyên, sau đó lại tiếp tục gắp thêm nấm và cải cho cậu.

"Ăn đi, mặc kệ bọn họ." Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu nói.

"Em muốn ăn cá viên và tôm." Vương Nguyên nói.

"Để anh lấy cho em, ăn thức ăn trong bát đi."

Vương Nguyên gật đầu rồi cũng ngoan ngoãn ăn, Vương Tuấn Khải gắp cá viên cho cậu trước còn tôm thì anh bóc vỏ xong mới đưa sang cho cậu.

"Này đừng ăn hoài thế chứ uống đi." Trần Dịch Hằng giơ lon rượu trái cây lên nói.

Mọi người cũng giơ rượu lên cùng nhau nói.



"Cạn ly."

Vương Tuấn Khải uống một ngụm, mùi vị thanh ngọt pha chút đắng chát chảy xuống cổ họng. Vương Tuấn Khải trước giờ rất ít uống rượu trái cây, nếu có uống rượu cũng chỉ uống rượu vang mà thôi.

"Sao vậy, mùi vị không hợp ý cậu?" Lý Thiên Trạch nhìn Vương Tuấn Khải nhíu mày thì hỏi.

"Không có, chỉ là lâu rồi không uống có chút không quen." Vương Tuấn Khải lắc đầu nói.

Lúc anh và mấy người Dịch Dương Thiên Tỉ ăn uống cùng nhau như bây giờ chắc đã là 3 năm trước rồi, sau hôm đó mấy người bọn họ mỗi người một nơi, hôm nay lại tụ họp ở đây đúng là có chút ảo diệu.

"Lần này nhóm chúng ta thiếu hai người, lại có hai người mới bù vào xem như vui vẻ đi." Ngao Tử Dật nói.

"Cũng không biết Cảnh Nguyên và Văn Gia đang ở đâu nữa, dạo gần đây không có tin tức từ họ." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.

"Nhóm các anh lúc trước cũng hay tụ họp lại lắm hả?" Vương Nguyên nhìn sang Vương Tuấn Khải hỏi.

"Ừm, lúc trước cứ cuối tuần sẽ rủ nhau đi chơi, đi ăn. Nhưng sau đó dần dần tách nhau ra. Bây giờ thì chỉ còn như thế này." Vương Tuấn Khải nói nhưng ánh mắt lại cố tình né ánh mắt của mấy người kia, vì anh biết Tống Văn Gia và Diêu Cảnh Nguyên ở đâu, làm gì chỉ là không nói cho bọn họ biết thôi.

"Bỏ đi, hôm nay không nhắc chuyện cũ nữa. Nào uống đi uống đi." Dịch Dương Thiên Tỉ giơ lon rượu trái cây lên nói.

Mọi người cũng hiểu ý giơ lon của mình lên đồng thanh nói.

"Cạn ly."

Sau khi ăn uống no nê xong thì Vương Tuấn Khải cũng lái xe đưa Vương Nguyên về nhà cậu để cậu ngủ sớm,

ngày mai còn phải đi học nữa.

Đến trước cửa nhà cậu, Vương Tuấn Khải dừng xe rồi vươn người sang hôn vào má cậu nói.

"Vào nhà cẩn thận, ngủ ngon."

"Anh về cẩn thận, ngủ ngon." Vương Nguyên nói rồi thì hôn lên má anh một cái rồi mới mở cửa sách cặp sách của mình chạy vào nhà.

Vương Tuấn Khải thấy cậu vào nhà rồi cũng lái xe rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.