🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi mấy người Vương Tuấn Khải quay về đến sảnh thì Di Tuệ cũng lái xe đến đón Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên và Trần Dịch Hằng về. Vương Tuấn Khải cẩn thận che ô cho Vương Nguyên lên xe trước rồi anh mới ngồi vào trong xe sau.

Vương Nguyên vừa lên xe đã ôm lấy Vương Tuấn Khải nhỏ giọng nói.

"Lạnh."

Vương Tuấn Khải nhìn xe đang bật mấy sưởi thì cũng cởi áo khoát của mình ra đắp thêm lên cho cậu đỡ lạnh.

"Lái xe đi." Vương Tuấn Khải nói.

Di Tuệ nhận lệnh cũng lái xe đi, lớp của Nhạn Kiêu vẫn chưa khám sức khỏe xong nên Di Tuệ chỉ đành đưa mấy người Vương Tuấn Khải về nhà trước, đợi khi nào Nhạn Kiêu khám sức khỏe xong cô lại đến đón sau.

Sau khi Di Tuệ đưa mấy người Vương Tuấn Khải về đến nhà thì cũng lái xe đi. Vương Tuấn Khải vừa vào nhà đã tăng nhiệt độ điều hòa ở trong nhà lên để Vương Nguyên không cảm thấy lạnh.

Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên lên phòng cậu liền chui vào chăn làm ổ, nhiệt độ hôm nay thật sự quá lạnh rồi, cậu không chịu nỗi.

Vương Tuấn Khải thấy cậu chui vào chăn thì cũng kéo cậu ra.

"Đi thay đồ trước đã, xem em kìa tay chân đều lạnh đến đỏ lên rồi." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên nhíu mày lo lắng nói.

Vương Nguyên gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng lấy mấy bộ đồ bằng lông vũ của anh cho cậu mặc để giữ ấm.

Vương Nguyên thay đồ xong cảm thấy dễ chịu hẳn, nhưng vẫn lên giường đắp chăn.

"Em muốn ngủ một lát." Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải nói.

"Ngủ đi." Vương Tuấn Khải đáp lời cậu xong cũng đi thay đồ rồi xuống nhà.

Anh tranh thủ lúc Vương Nguyên ngủ đã ra vườn hái cho cậu mấy chùm nho và vài quả táo. Nho anh bóc vỏ sẵn, táo anh cũng gọt vỏ cắt thành miếng vừa ăn rồi để ở ngăn mát tủ lạnh, đợi khi cậu ngủ dậy liền có hoa quả mát lạnh để ăn.

Trần Dịch Hằng đi xuống nhà, thấy anh đang bóc vỏ nho thì cũng đưa tay định lấy một quả ăn nào có ngờ tay còn chưa kịp chạm vào quả nho đã bị Vương Tuấn Khải đánh cho một cái mà rụt về.



Trần Dịch Hằng nhìn Vương Tuấn Khải bất mãng nói.

"Còn nhiều như vậy, anh keo kiệt như thế làm gì?"

"Lấy cái khác tự bóc vỏ ăn." Vương Tuấn Khải nói.

"Anh đúng là phân biệt đối xử mà, anh có thể bóc vỏ cho người khác ăn còn em anh thì không thể à?"

"Còn nói nữa thì anh đá em ra đường bây giờ."

"Xì, à phải rồi tối nay chúng ta ăn lẩu đi. Trời lạnh này ăn lẩu là ngon hết nước chấm."

Vương Tuấn Khải liếc Trần Dịch Hằng, thế này là yếu tiếng trung đó hả? Nó nói tiếng trung y như người trung rồi còn gì.

"Được, đi mua nguyên liệu đi. Mua sò điệp với tôm nhiều một chút Vương Nguyên thích ăn."

"Lại Vương Nguyên, anh đúng là kẻ không có tiền đồ."

Trần Dịch Hằng cào nhào Vương Tuấn Khải một lúc rồi cũng nhắn tin cho Dịch Dương Thiên Tỉ rủ cậu ta đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu lẩu với mình.

Vương Tuấn Khải chuẩn bị hoa quả cho Vương Nguyên xong thì cũng cất vào tủ mát rồi đi ra ngoài sofa xử lý công việc. Hiện tại Vương Nguyên ngủ rồi, Trần Dịch Hằng cũng đi rồi nên Vương Tuấn Khải rảnh rỗi liền giải quyết công việc.

Trần Dịch Hằng mua nguyên liệu về xong thì giao cho Vương Tuấn Khải, bởi vì Trần Dịch Hằng không biết nấu ăn đó. Vương Tuấn Khải nhận lấy nguyên liệu thì cũng đi xử lý.

Trong lúc anh đang chuẩn bị nguyên liệu thì Vương Nguyên không biết dậy từ khi nào mà đã ôm chầm anh từ phía sau.

"Anh đang nấu gì vậy ạ?" Vương Nguyên dùng giọng mũi hỏi.

"Anh chuẩn bị ít nguyên liệu tối nấu lẩu ăn, sao hả có muốn ăn hay không?"

"Muốn ạ."



Vương Tuấn Khải nghe cậu trả lời thì khẽ cười, anh xử lý nguyên liệu xong cũng cất vào tủ mát rồi xoay người lại ôm Vương Nguyên lên đi ra sofa. Vương Tuấn Khải ôm cậu để cậu ngồi lên đùi mình, anh hôn nhẹ vào má cậu hỏi.

"Còn lạnh không?"

"Không có lạnh nữa, có người vì em mà chỉnh nhiệt độ trong nhà lên cao rồi, không sợ lạnh ha ha ha." Vương Nguyên nhìn anh cười nói.

Vương Tuấn Khải nghe cậu nói thì cũng khẽ cười, quả thật anh sợ cậu lạnh nên đã chỉnh nhiệt độ trong nhà lên cao. Hơn nữa còn đưa đồ giữ ấm cho cậu mặc nữa, nên hiện tại không không cảm thấy lạnh nữa là đúng rồi.

"Ngày mai đi học nhớ mang theo túi giữ ấm và áo khoát giữ ấm cho em. Nếu lỡ trời lại mưa thì em sẽ không bị lạnh." Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu nói.

"Em nhớ rồi." Vương Nguyên nhìn anh nói.

"Tối mai 19 giờ, cùng anh đi ăn cơm với cha anh không?"

"19 giờ sao, được vậy anh đến đón em nhé."

"Được, sẽ đến đón em." Vương Tuấn Khải hôn hôn lên má cậu nói.

"Đừng hôn nữa, có người kìa." Vương Nguyên ngại ngùng đẩy mặt Vương Tuấn Khải ra nhỏ giọng nói.

Vương Tuấn Khải nhìn người phá đám là Trần Dịch Hằng thì liếc cho cậu ta một cái.

"Vương Tuấn Khải đừng có liếc, em không có sợ anh đâu." Trần Dịch Hằng vừa đi đến sofa ngồi vừa nói.

"Hả, không phải là bằng tuổi nhau sao, sao cậu ấy gọi anh bằng anh?" Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải khó hiểu hỏi.

"Anh và em ấy là anh em sinh đôi, một người họ cha một người họ mẹ." Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu giải thích.

"Ra là vậy, thảo nào em cứ thấy đôi mắt của hai người thật giống nhau, chỉ khác mỗi màu mắt."

Vương Tuấn Khải và Trần Dịch Hằng nghe xong thì bật cười, hai người họ là anh em có điểm giống nhau là chuyện bình thường mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.