Sau khi mấy người Vương Tuấn Khải quay về đến sảnh thì Di Tuệ cũng lái xe đến đón Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên và Trần Dịch Hằng về. Vương Tuấn Khải cẩn thận che ô cho Vương Nguyên lên xe trước rồi anh mới ngồi vào trong xe sau.
Vương Nguyên vừa lên xe đã ôm lấy Vương Tuấn Khải nhỏ giọng nói.
"Lạnh."
Vương Tuấn Khải nhìn xe đang bật mấy sưởi thì cũng cởi áo khoát của mình ra đắp thêm lên cho cậu đỡ lạnh.
"Lái xe đi." Vương Tuấn Khải nói.
Di Tuệ nhận lệnh cũng lái xe đi, lớp của Nhạn Kiêu vẫn chưa khám sức khỏe xong nên Di Tuệ chỉ đành đưa mấy người Vương Tuấn Khải về nhà trước, đợi khi nào Nhạn Kiêu khám sức khỏe xong cô lại đến đón sau.
Sau khi Di Tuệ đưa mấy người Vương Tuấn Khải về đến nhà thì cũng lái xe đi. Vương Tuấn Khải vừa vào nhà đã tăng nhiệt độ điều hòa ở trong nhà lên để Vương Nguyên không cảm thấy lạnh.
Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên lên phòng cậu liền chui vào chăn làm ổ, nhiệt độ hôm nay thật sự quá lạnh rồi, cậu không chịu nỗi.
Vương Tuấn Khải thấy cậu chui vào chăn thì cũng kéo cậu ra.
"Đi thay đồ trước đã, xem em kìa tay chân đều lạnh đến đỏ lên rồi." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên nhíu mày lo lắng nói.
Vương Nguyên gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng lấy mấy bộ đồ bằng lông vũ của anh cho cậu mặc để giữ ấm.
Vương Nguyên thay đồ xong cảm thấy dễ chịu hẳn, nhưng vẫn lên giường đắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-thanh-xuan-ruc-ro-/3740833/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.