Vương Nguyên đi vệ sinh thì đụng phải Phương Hiệp cùng bạn cậu ta. Vương Nguyên liếc nhìn Phương Hiệp một cái rồi cũng đi vào bên trong rửa tay. Phương Hiệp nhìn thấy vết thương đang được băng trên tay Vương Nguyên thì tiến đến, nhíu mày hỏi.
"Vương Nguyên, cậu bị thương sao?"
"Không liên quan đến cậu." Vương Nguyên thờ ơ nói.
"Chuyện ở chỗ cầu thang trường tôi xin lỗi, tôi không cố ý khiến cậu bị ngã."
"Ừ, tránh một chút tôi muốn ra ngoài."
"Chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Tôi có việc, hơn nữa giữa chúng ta không có gì để nói. Tránh đường." Vương Nguyên nhíu mày nói.
Phương Hiệp thấy cậu nhíu mày thì cũng tránh đường cho cậu đi qua, hắn không muốn chuyện lại giống như lần trước hại cậu bị thương.
Vương Nguyên ra ngoài liền quay lại chỗ của Vương Tuấn Khải, cậu vừa về đến thì thức ăn cũng được mang lên.
Vương Nguyên quay lại bàn ngồi, cậu nhìn thấy trước mặt mình để thêm một đĩa hoa quả thì khó hiểu, cậu nhớ lúc nãy cậu không có gọi.
"Sao lại có hoa quả? Em không có gọi mà?" Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn khải khó hiểu hỏi.
"Người ta tặng đấy, dùng bữa đi." Vương Tuấn Khải đưa tay xoa đầu cậu nói.
Vương Nguyên gật đầu rồi cũng bắt đầu dùng bữa.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải đối với Vương Nguyên ôn nhu như nước thì cũng khẽ cười, xem ra là thật sự động tâm rồi.
Ba người Vương Tuấn Khải đang dùng bữa thì điện thoại Vương Tuấn Khải để trên bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-thanh-xuan-ruc-ro-/3739426/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.