Tối đến, Vương Tuấn Khải tự mình đến đón Vương Nguyên đi dùng bữa. Vương Tuấn Khải lái xe đến trước cửa nhà cậu thì dừng lại, anh lấy điện thoại ra gọi điện cho cậu tự mình ra ngoài.
"Anh đang ở phía trước, ra ngoài đi anh đưa em đi ăn tối."
(Anh đợi em lấy áo khoát.]
"Không vội, cứ từ từ chuẩn bị."
Vương Tuấn Khải nói xong liền gác máy mà ra khỏi xe đợi cậu. Vương Tuấn Khải đứng được 3 phút thì Vương Nguyên cũng ở trong nhà chậm rãi đi ra. Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu mặc quần dài thì khẽ cười, đi đến.
"Sao lại mặc quần dài?" Vương Tuấn Khải đỡ cậu hỏi.
"Trời lạnh, hơn nữa chân cũng đã không đau như mấy hôm trước có thể mặc quần dài rồi." Vương Nguyên bám vào cánh tay anh nói.
Vương Tuấn Khải gật đầu, anh đỡ cậu đến chỗ xe đang dừng ở đó mở cửa cho cậu ngồi vào trước sau đó thì vòng sang bên kia mở cửa ngồi lên ghế lái.
"Anh biết lái xe sao?" Vương Nguyên có chút kinh ngạc nói.
"Ừm, chỉ là chưa có bằng lái mà thôi." Vương Tuấn Khải khẽ cười trả lời cậu rồi cũng lái xe đi.
"Chưa có bằng lái mà anh còn tự mình lái xe, lỡ đâu không may gặp phải công an thì làm sao?" Vương Nguyên nhìn anh phàn nàn.
"Không sao đâu đừng lo lắng. À phải rồi, hôm nay em về nhà có sao không?" Vương Tuấn Khải hỏi.
"Không có, cha em chỉ nhìn em một cái rồi thôi. Lúc sáng về em tưởng ông ấy sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-thanh-xuan-ruc-ro-/3739425/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.