Tối đến, Vương Tuấn Khải đang ngồi ở sofa đọc bài phát biểu dành cho tân sinh viên thì Vương Nguyên gọi video đến. Vương Tuấn Khải cũng nghe máy rồi để điện thoại dựng đứng dựa vào ly nước trên bàn.
(Vương Tuấn Khải, anh lấy bài phát biểu của em bỏ đi đâu rồi?)
"Anh đang đọc đây, em nghĩ sao mà đòi đem gương mặt bị đánh cùng với thân thể bị thương đó của em lên đọc bài phát biểu hả? Em có muốn anh cũng không có cho đâu nghe chưa?"
(Ơ, vậy anh đi phát biểu à?)
"Ừm, lúc đầu muốn để em phát biểu thay anh giờ nhìn xem đi anh phải tự mình đi rồi."
(Đâu phải em cố ý đâu chứ, tại sự việc xảy ra bất ngờ chứ bộ.)
"Phải rồi, bác sĩ riêng của em là ai? Có thể đưa thông tin cho anh được không?"
[Hả? Anh sao lại muốn thông tin của ông ấy?)
"Anh muốn tìm hiểu về bệnh của em, nhớ là đừng để cho bác sĩ em biết em là người yêu của anh đó."
(Em gửi thông tin của ông ấy cho anh.]
"Ừm, em đang làm gì đấy?"
[Em đang tìm bài phát biểu để đọc tìm không thấy liền gọi điện thoại cho anh hỏi nè. Nhưng bây giờ anh nói anh đi phát biểu rồi nên em không cần tìm nữa, hi hi.]
"Ừm, em dùng cơm chưa?"
(Đã dùng rồi. Còn anh thế nào?)
"Anh cũng dùng rồi."
(Em muốn ăn táo của nhà anh, còn có cả nho nữa, đều rất là ngon.)
"Trộm cắp là không tốt nhé bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-thanh-xuan-ruc-ro-/3738779/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.