Vương Nguyên bị đánh 2 ngày rồi Lưu Chí Hoành mới biết mà chạy đến thăm hỏi. Vương Nguyên lườm cho cậu ta một cái rồi lên tiếng trách móc.
"Cậu là đồ vô lương tâm, mình bị người ta đánh đến tận 2 ngày cậu mới chạy sang đây hỏi mình có sao không hả?"
"Đừng giận đừng giận, tại mình chỉ mới biết thôi mà. Còn nữa, cậu và Vương Tuấn Khải kia là quan hệ gì thế, mình nghe mẹ của Tiểu Lan nói cậu ấy đưa cậu về còn ở lại qua đêm nữa." Lưu Chí Hoành nhìn Vương Nguyên tò mò hỏi.
"Quan hệ gì? Mình bị đánh đến đứng lên cũng không được là cậu ấy cứu mình đó. Vừa đưa mình về đến nhà thì trời mưa, chẳng lẽ mình cứ như thế mà đuổi cậu ấy đi hả?"
"Ô, phải rồi là ai đánh cậu vậy?"
"Là đám người hay tụ tập ở quán internet gần đây đó. Tận mười mấy người đánh mình, nhìn xem mình thảm đến cở nào chứ?"
"Là Vương Kiến Đông sai người đánh cậu hả?"
"Không biết, nhưng có lẽ là hắn ta rồi. Trong nhà này làm gì có ai có gan dám thuê người đánh mình chứ?"
"Cũng đúng, rồi cậu định xử lý chuyện này thế nào?"
"Còn thế nào được, đợi mình lành lặn trở lại thì tìm đám người kia đánh bọn chúng, nếu thật sự là Vương Kiến Đông thuê người đánh mình, mình sẽ khiến hắn ta sống không yên thân trong ngôi nhà này." Vương Nguyên hùng hổ nói.
"Cậu đó, bớt đánh đấm lại đi. Nhìn xem bộ dạng của cậu hiện giờ đi còn hùng hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-thanh-xuan-ruc-ro-/3738780/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.