Hôm sau, Vương Tuấn Khải từ sớm đã thức giấc. Anh nhìn Vương Nguyên đang ngủ say trong lòng ngực mình một cái thì khẽ cười rồi cũng cẩn thận đặt cậu nằm lại xuống giường tránh động đến vết thương trên người cậu.
Vương Tuấn Khải đắp chăn lại cẩn thận cho cậu sau đó thay đồ rồi cũng xuống nhà rời đi.
Vương Tuấn Khải vừa ra khỏi cửa nhà Vương Nguyên đã có một chiếc BMW lái đến dừng trước mặt anh. Vương Tuấn Khải mở cửa ngồi vào, chiếc xe cũng chậm rãi lái đi. Sau khi chiếc xe chở Vương Tuấn Khải rời đi thì tấm rèm cửa ở lầu hai trong nhà Vương Nguyên cũng đóng lại, không biết là ai đã nhìn từ nãy đến giờ.
"Tiểu Thiếu Gia, tư liệu ngài bảo tôi điều tra về người giằng co với Vương Nguyên Thiếu Gia ở cầu thang trường học đã có." Di Tuệ vừa lái xe vừa nói.
"Ữm, tôi không vội để tối rồi xem. Phải rồi ông ta và bà ấy đi chưa?" Vương Tuấn Khải thờ ơ hỏi.
"Lão Gia và Phu Nhân đang ở khách sạn Quân Quy, họ còn một số việc nữa mới rời khỏi đây."
"Khách sạn Quân Quy, là chỗ của Bạch Gia sao?"
"Vâng, à phải rồi những người theo dõi ngài cũng đã rút đi hết rồi."
"Vậy sao? Chuyện tối hôm qua tôi kêu cô làm đã làm chưa?"
"Đã làm rồi ạ, tôi cũng đã bắt giữ một người đang nhốt hắn ta ở nhà hoang gần bãi phế liệu xe phía Đông."
"Những kẻ ra tay với Vương Nguyên đã xử lý hết chưa?"
"Đã xử lý hết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-thanh-xuan-ruc-ro-/3738778/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.