Vương Tuấn Khải nói chuyện điện thoại xong vào lại phòng thì thấy Vương Nguyên đang nhìn mình đến ngó ngẫn thì nhướn mày nhìn cậu.
"Gì vậy? Bị đánh đến ngốc rồi?"
"Anh mới bị đánh ngốc ấy." Vương Nguyên lườm Vương Tuấn Khải nói, nghĩ sao mà anh nói cậu bị đánh ngốc vậy.
Vương Tuấn Khải nghe Vương Nguyên đanh đá đáp lời mình thì khẽ cười, anh nhìn cậu nói.
"Tự mình đi tắm được hay không? Hay để anh giúp?"
"Không muốn, em tự mình đi tắm được. Anh bế em vào nhà tắm thì được rồi." Vương Nguyên nhìn anh lắc đầu cự tuyệt, cậu mới không để anh giúp mình đi tắm đó. Nếu để anh nhìn thấy thân thể cậu thì ngại chết.
Vương Tuấn Khải biết Vương Nguyên ngại ngùng cũng không vạch trần cậu, anh làm theo ý cậu bế cậu vào nhà tắm để cậu tự mình còn anh thì đi ra ngoài.
Trong lúc Vương Tuấn Khải đợi Vương Nguyên tắm thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Vương Tuấn khải cũng mở cửa ra xem. Là Vương Hiểu Lan đem trà và hoa quả lên cho Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải nhận lấy trà và hoa quả từ tay bé rồi cũng nói.
"Anh cảm ơn nhé."
"Không có gì ạ, anh đẹp trai ơi anh hỏi anh Vương Nguyên rằng em có thể vào trong không? Em muốn chơi với anh Vương Nguyên và anh đẹp trai." Vương Hiểu Lan nhìn Vương Tuấn khải nói.
"Em vào đi, anh Vương Nguyên sẽ không mắng em đâu." Vương Tuấn Khải nói.
Được cho phép Vương Hiểu Lan liền vui vẻ mà chạy vào phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-thanh-xuan-ruc-ro-/3738777/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.