Vương Tuấn Khải quay lại nhà còn dẫn theo bác sĩ riêng của anh, Vương Nguyên vừa nhìn thấy đã kinh ngạc.
"Em nói không muốn đến bệnh viện vậy thì ngồi yên đó để cho bác sĩ xem chân em đi. Nếu thật sự có vấn đề phải đến bệnh viện." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên nói.
Vương Nguyên gật đầu, cậu không ngờ tới được Vương Tuấn Khải lại để ý đến lời nói của cậu như thế
Bác sĩ đi đến kiểm tra chân cho Vương Nguyên, nhân lúc cậu không chú ý liền bẻ khớp chân của cậu lại.
"Aaaaa." Vương Nguyên vì đau mà la lên.
"Xong rồi, chân không có vấn đề gì nữa. 3 ngày sau sẽ đi lại được nhưng nên hạn chế." Bác sĩ nhìn Vương Tuấn Khải nói.
"Ừm, ông có thể về rồi." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
Bác sĩ nhìn Vương Tuấn Khải khẽ gật đầu một cái rồi cũng ra về. Lúc này Vương Tuấn Khải mới đi đến chỗ Vương Nguyên ngồi xuống kế bên cậu. Anh nâng cái chân vừa được bác sĩ bẻ khớp lại để lên đùi anh nhẹ nhàng bôi thuốc lên cho cậu.
"Hai ngày tới em ở nhà em có vấn đề gì không? Nếu không tiện thì ở lại chỗ anh đi." Vương Tuấn Khải vừa xoa chân cho cậu vừa nói.
"Em không sao, nhưng nếu em không về thì trong nhà em sẽ loạn lên mất." Vương Nguyên nói.
"Vậy dùng bữa tối xong anh đưa em về."
"Dạ." Vương Nguyên gật đầu đáp lời anh.
Lúc này Vương Tuấn Khải cũng nhìn sang hai người Vương Văn Từ và Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-thanh-xuan-ruc-ro-/3738775/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.