Những tiết học buổi chiều kết thúc, Vương Nguyên cũng thu dọn sách vở mà ra về. Vương Nguyên vốn là định rủ Vương Tuấn Khải về cùng cậu một đoạn nhưng mà vừa có chuông tan học thì Vương Tuấn Khải đã đi mất dạng rồi.
Vương Nguyên đeo cặp lên rồi cũng một mình đi về. Cậu chậm rãi đi xuống lầu rồi cũng ra cổng trường. Vương Nguyên vừa ra đến cổng trường đã thấy người mà cậu không muốn gặp nhất. Vương Nguyên khẽ nhíu mày một cái nhưng rồi cũng thản nhiên xem như mình không hề thấy gì mà tiếp tục đi về phía trước.
Phương Hiệp nhìn thấy Vương Nguyên lướt qua mình thì liền tiến đến nắm lấy tay cậu kéo lại nói.
"Nguyên, nói chuyện một chút đi."
Vương Nguyên nhíu mày, cậu giật tay mình ra khỏi tay của Phương Hiệp.
"Tôi và cậu còn chuyện để nói sao? Đừng làm phiền tôi." Vương Nguyên nhìn Phương Hiệp khó chịu nói.
"Khốn kiếp, thế nào là không còn chuyện gì để nói? Lần đó là cậu hiểu lầm tôi, đến giải thích cũng chẳng cho tôi giải thích đã bảo chia tay." Phương Hiệp nhìn cậu lớn tiếng nói.
"Mặc kệ là tôi hiểu lầm hay không hiểu lầm cũng được, chuyện của chúng ta kết thúc rồi đừng có làm phiền đến tôi." Vương Nguyên lạnh lùng nói rồi cũng quay người bỏ đi.
Phương Hiệp còn muốn tiến đến nói chuyện với cậu nhưng cũng đành dừng lại vì phía trước đã có một người khác đi đến bên cạnh cậu rồi.
"Này, sắc mặt sao lại khó coi thế? Ai chọc giận rồi?" Không biết Vương Tuấn Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-thanh-xuan-ruc-ro-/3728959/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.