Hai tiết toán kết thúc thì cũng ra chơi, xung quanh đang yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào đánh thức Vương Nguyên. Cậu ngồi dậy vươn vai một cái, sau đó lại lấy điện thoại ra chơi game.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu chơi game thì đem vở toán của mình vỗ nhẹ lên trán cậu nói.
"Chép bài vào đi, để ngày mai thầy kiểm tra đấy."
Vương Nguyên bị anh đập vở vào trán cũng đưa tay lên lấy xuống, cậu quay ra nhìn anh bất mãn nói.
"Cậu quản lắm thật, nhưng mà cảm ơn."
Vương Tuấn Khải nghe cậu nói cũng chỉ khẽ cười khuẩy, đúng là miệng lưỡi lợi hại. Nửa câu trước của cậu là mỉa mai anh, nửa cậu sau thì lại cảm ơn anh. Chiêu vừa đánh vừa xoa này đúng là dùng tốt thật. Tuy anh nhìn thấu nhưng lại không tức giận, cũng chẳng biết từ khi nào mà anh lại có thể hòa hợp với một người như vậy.
"Cậu chép bài đi, phải rồi đừng cho ai động vào đồ của tôi nhé bạn cùng bàn." Vương Tuấn Khải nói rồi thì cũng bỏ ra khỏi lớp.
Vương Nguyên thấy anh đi thì cũng chẳng quản nhiều mà nghiêm túc mở vở ra chép lại bài. Vương Nguyên nhìn nét chữ của Vương Tuấn Khải thì không khỏi cảm thán, chữ của anh rất đẹp, hơn nữa trình bày trong vở lại rất sạch sẽ rất dễ hiểu không hổ là người đứng đầu toàn trường.
Vương Nguyên đang nghiêm túc chép bài thì từ ngoài cửa có một cánh tay đưa một chai nước áp vào mặt Vương Nguyên làm cậu giật mình mà nhìn lên.
"Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-thanh-xuan-ruc-ro-/3728958/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.