Lý Thiên Trạch thay thuốc cho Vương Tuấn Khải xong cũng lùi về sau, Vương Tuấn Khải cài nút áo lại xong thì đưa tay nhéo cái má của Vương Nguyên nói.
"Không biết xấu hổ nữa rồi?"
Vương Nguyên đưa tay lên bắt cái tay đang nhéo má mình của Vương Tuấn Khải nói.
"Là do anh dạy em mà."
Vương Tuấn Khải nghe xong thì bật cười, được lắm càng ngày càng không xem ai ra gì, học được cách đối đấp lại anh rồi.
"Xem ra anh Tuấn Khải phải dạy dỗ lại anh dâu đàng hoàng rồi." Mã Gia Kỳ cười nói.
"Đương nhiên, đứa nhỏ này là thiếu dạy dô." Vương Tuấn Khải dùng tay đẩy trán Vương Nguyên nói.
"'Là Gia Kỳ hả? Không phải Gia Kỳ cùng Thiên Tỉ đều bị phạt đi xuống phía nam rồi sao?" Vương Nguyên khó hiểu hỏi.
"Tớ và Gia Kỳ về lúc tối rồi, việc của phía nam giải quyết xong rồi." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
"Vậy hả? Vậy mọi người hôm nay tập trung ở đây có việc gì hả?" Vương Nguyên hỏi.
"À thì bọn anh về trễ không biết em có xảy ra chuyện gì không nên hôm nay đến xem thử." Vương Duệ nói.
"Ố, hôm qua có hoảng sợ một chút nhưng không sao rồi." Vương Nguyên nói.
"Ra là hôm qua hoảng sợ nên hôm nay mới bám dính lấy anh hả?" Vương Tuấn Khải vuốt nhẹ mũi cậu nói.
"Hì hì, em cũng không có cách khác." Vương Nguyên cười nói.
Vương Tuấn Khải đối với Vương Nguyên chỉ biết cưng chiều, cũng do anh hôm qua sơ xuất nên mới về trễ khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3651497/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.