Sau khi giải quyết xong Kiều Lục Hi, Vương Tuấn Khải mới quay lại nhìn người của Vương Gia.
"Chuyện đôi chân đã giải quyết xong, bây giờ thì đến mọi người đi thôi." Vương Tuấn Khải nhìn Đinh Trân Lam và Jon Wang lạnh nhạt nói.
"Còn nói vậy là ý gì?" Đinh Trân Lam nhìn Vương Tuấn Khải nhíu này nói.
"Wang Phu Nhân, thuốc giải của Hoa Hồng Sắc đã có chưa? Còn có hôm qua Phu Nhân gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì?" Vương Tuấn Khải nhìn Đinh Trân Lam lạnh lùng hỏi.
"Thuốc giải bọn ta vẫn đang nghiên cứu, Tuấn Khải, Trình Hâm và Tiểu Lâm đều đã mất rồi cả gia tộc cũng chỉ còn lại mình con xem như mẹ cầu xin con được không, quay về đây mẹ có thể bảo vệ con." Đinh Trân Lam nhìn
Vương Tuấn Khải ánh mắt cầu xin nói.
"Wang Phu Nhân chữ mẹ này của bà tôi nhận không nỗi. Còn có, bao nhiêu năm qua tôi sống trong toan tính của các người đã đủ lắm rồi. Muốn tôi tha lỗi cho các người mà quay về đây thì bà đừng mong." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
"Tuấn Khải, con là người của Hắc Bang?" Vương Tần im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên nhìn Vương Tuấn Khải lên tiếng.
Vương Tuấn Khải quay sang nhìn Vương Tần khẽ cười một tiếng.
"Con không phải người của Hắc Bang. Chỉ là bọn họ xem trọng Nguyên Nguyên nên mới nghe lệnh của con thôi." Vương Tuấn Khải nói.
"Không, con chắc chắn là người của Hắc Bang." Vương Tần lắc đầu nói.
Ông nhìn ra được cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3651347/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.