Hôm sau, nhưng lời mình đã hứa nên vừa dùng bữa sáng xong thì Vương Tuấn Khải cũng đưa Vương Nguyên đến
Hắc Bang thăm Vương Duệ.
Vào bên trong khu y tế của Hắc Bang, Vương Duệ đang ăn cháo thấy Vương Nguyên vào thì kinh ngạc hỏi.
"Sao em lại đến đây?"
Vương Nguyên nhìn Vương Duệ chân trái đang bó bột thì khẽ nhíu này.
"Chân anh bị gãy hả?" Vương Nguyên nhìn Vương Duệ hỏi.
"Em trả lời câu hỏi của anh trước đi, làm sao lại chạy đến đây một mình?"
"Nào có, là Khải đưa em đến á. Nhưng Khải sang chỗ làm việc với Thiên Tỉ rồi, em vào thăm anh một chút rồi sẽ sang đó với Khải." Vương Nguyên nói.
"Ừm, anh cứ tưởng em đến một mình. À mà này, mấy ngày tới bớt chạy nhảy lung tung đi nghe không?"
"Biết rồi, hôm qua Khải nói với em rồi."
"Ữm, hiện tại cũng chỉ có anh ấy mới có khả năng bảo vệ em."
"À mà đúng rồi, không phải năm đó Vương Vệ Nguy nói không phải ông ấy mà là Vương Khưu làm sao? Làm sao anh tra được?" Vương Nguyên nhìn Vương Duệ hỏi.
"Là Diệu Văn khôi phục dữ liệu năm đó, năm đó cha mẹ chúng ta là người nắm quyền của Vương Tộc, công ty của gia tộc cũng là cha nắm giữ. Sau đó cha biết được có người âm mưu giết mình nên đã cùng mẹ lập nên bản di chúc chuyển nhượng cổ phần lại cho em còn về Vương Tộc thì giao lại cho ông nội."
"Khốn kiếp thật, em sớm biết người ở gia tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3644233/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.