Sau khi Ngao Tử Dật thông báo thuốc của Vương Nguyên thất bại đến nay cũng đã 2 ngày rồi, không còn bao nhiêu ngày nữa sẽ đến ngày cậu phát độc rồi.
"Hôm nay ở nhà không về gia tộc của em, có được không?" Vương Tuấn Khải ôm chặt Vương Nguyên ở trong lòng mà nói.
"Khải, em không sao mà anh. Hơn nữa hôm nay là ngày giỗ của cha và mẹ em sao em có thể không về đây? Hay như thế này được không, nếu em một chúng ta liền trở về." Vương Nguyên xoa xoa mặt Vương Tuấn Khải nói.
"Được rồi, đợi Duệ đến anh sẽ cùng em đi. Nhớ rõ nếu sức khỏe có vấn đề gì phải lập tức nói cho anh biết nghe chưa?" Vương Tuấn Khải nhéo cái má trắng hồng của cậu nói.
"Biết rồi, anh cứ đem em biến thành em bé 3 tuổi" Vương Nguyên xoa má nhìn Vương Tuấn Khải oán trách.
"Không phải sao? Anh từ đầu luôn đem em biến thành em bé mà." Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu cười nói.
"Đáng ghét, anh bắt nạt em." Vương Nguyên đám đấm vào ngực Vương Tuấn Khải nói.
"Thì bình thường anh vẫn luôn bắt nạt em mà, ha ha. Vương Tuấn Khải nắm lấy tay cậu cười nói.
Vương Nguyên bị anh trêu chọc đến nỗi không đáp trả được chỉ có thể tức giận chôn mặt vào lòng ngực anh mắng.
"Khải đáng ghét."
Vương Duệ lúc này ở bên ngoài đi vào, nhìn thấy anh và cậu dính chặt nhau ở trên sofa thì khẽ cười lên tiếng.
"Bảo bối, có thể đi được rồi chưa đây em?"Vương Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3625943/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.