Buổi tối, Vương Nguyên đột ngột tỉnh lại làm Ngao Tử Dật khó hiểu. Vương Nguyên nhìn xung quanh một lượt thì nhíu mày, cậu gượng ngồi dậy.
"Anh dâu đừng cử động, vết thương của anh chưa lành." Ngao Tử Dật nhìn Vương Nguyên nói.
"Khải đâu, anh muốn gặp Khải." Vương Nguyên nói.
"Anh ấy ở phòng huấn luyện, tự bản thân mình dày vò bản thân cả buổi chiều rồi." Ngao Tử Dật nói.
"Đưa anh đến phòng huấn luyện không cần phải nói với Khải." Vương Nguyên nói.
Ngao Tử Dật gật đầu, dù sao thì hiện tại cũng chẳng ai có thể khuyên nỗi Vương Tuấn Khải ngoài Vương Nguyên cả. Anh đã tự mình hành hạ mình ở trong đó cả buổi chiều rồi ai khuyên cũng chẳng được.
Đưa Vương Nguyên đến phòng huấn luyện xong Ngao Tử Dật cũng rời đi. Vương Nguyên chậm chạp đi vào, cậu nhìn thân ảnh đang điên cuồng đấm đá vào bao cát thì đau lòng.
"Khải." Vương Nguyên nghẹn ngào lên tiếng.
Vương Tuấn Khải đang điên cuồng đấm vào bao cát kia nghe tiếng của Vương Nguyên thì dừng lại quay sang chỗ vừa phát ra âm thanh tìm kiếm chủ nhân của nó. Ánh mắt anh vừa chạm vào ánh mắt đỏ hoe của Vương Nguyên liền vội tháo găng tay ra quăng sang một bên rồi chạy đến chỗ cậu ôm cậu lên.
"Bảo bối, em tỉnh lúc nào?" Vương Tuấn Khải hỏi.
"Em vừa tỉnh lại đã đến gặp anh, Khải thả em xuống trước."
"Không vội, anh đưa em về phòng anh."
Vương Nguyên khẽ gật đầu rồi ngoan ngoãn nằm trên vai anh để anh bế mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3617134/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.