Vương Nguyên tỉnh lại ở trên giường đã là 11 giờ hơn. Vương Nguyên ngồi dậy, đầu có hơi đau mà đưa tay lên xoa đầu. Cậu nhớ lúc sáng cậu đang ở sofa mà sao bây giờ lại ở trên phòng ngủ rồi.
Vương Nguyên rời giường, cậu đến dép cũng không kịp mang vào mà chạy đi tìm Vương Tuấn Khải, cậu còn phải xin lỗi anh nữa.
“Khải ơi…anh đâu rồi.”
Vương Tuấn Khải đang ngồi ở sofa đọc báo nghe tiếng cậu cũng quay lại nhìn. Anh vừa quay lại đã thấy Vương Nguyên để chân trần chạy đến chỗ mình thì nhíu mày, đứa nhỏ này cứ luôn làm người khác lo lắng.
Vương Nguyên chạy đến chỗ của Vương Tuấn Khải liền sà vào lòng anh nhỏ giọng nói.
“Khải, em sai rồi đừng giận em nữa được không anh?”
Vương Tuấn Khải nhìn cậu hừ lạnh một tiếng nhưng rồi cũng ôm đáp cậu.
“Lần sau muốn đi đâu thì nhớ mang dép vào đi chân trần như thế này bệnh thì làm sao?”
“Do em vội đi tìm anh nên quên mà…về sau sẽ không như thế nữa. Chuyện lúc sáng tha lỗi cho em nha anh.”
“Nhớ kĩ không có lần sau.” Vương Tuấn Khải gõ nhẹ lên đâu cậu một cái nói.
“Aaa, không có lần sau không có lần sau.” Vương Nguyên xoa xoa đầu chỗ vừa bị anh gõ lên nói.
“Đói chưa? Anh nói Vong Phi bảo dì Hạ dọn thức ăn lên cho em ăn. Ăn xong thì uống thuốc bổ vào cho anh.”
“Vâng ạ.”
Vương Tuấn Khải gọi Vong Phi vào nói dì Hạ dọn cơm. Sau khi thức ăn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3573565/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.