Vương Nguyên quan sát Vương Tuấn Khải và Vương Duệ đều không để ý đến mình thì thầm cười, cậu phải chạy thôi. Nghĩ là làm, Vương Nguyên vừa mới xoay người muốn rời đi đã bị Vương Tuấn Khải nắm áo kéo trở lại.
"Chạy đi đâu?" Vương Tuấn Khải nhìn cậu nhướn mày hỏi.
"Aaaa...Khải..em sai rồi anh.. anh tha cho em đi mà." Vương Nguyên đáng thương nhìn anh nũng nịu nói.
"Bây giờ mới biết sai sao? Anh nói cho em biết thức ăn đều là những thức ăn tốt cho bệnh tình của em, em nói xem bệnh tại sao không tốt lên mà còn trở nặng?"
"Em....là em lén anh ra ngoài ăn thức ăn ngoài. Còn có...anh đi làm em....đều gọi thức ăn ngoài về ăn...còn có uống nước có ga. Em sai rồi..em sai rồi." Vương Nguyên cúi đầu nhỏ giọng nói.
Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ hối lỗi của Vương Nguyên không những không tha lỗi mà còn trách mắng.
"Vương Nguyên em lớn gan rồi phải không? Nếu giỏi như vậy thì em tối nay về Nguyệt Thự ở đi. Về đó em muốn làm gì thì làm anh sẽ không nói gì đến em nữa."
Vương Tuấn Khải nói xong thì bỏ Vương Nguyên ra, anh không thèm để ý đến cậu nữa đâu. Vương Duệ ngồi ở phía đối diện cũng không thể giúp cậu được, lỗi là do cậu gây ra lần này là để cho cậu nhớ rõ.
Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải không thèm để ý đến mình thì tủi thân, cậu níu lấy tay anh lắc lắc nói.
"Khải, em sai rồi mà anh đừng giận em. Em sẽ không ăn những thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3573564/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.