Vương Nguyên cùng Vong Phi đi mua quà cho Dịch Dương Thiên Tỉ. Cậu vừa đến Trung Tâm Thương Mại của Tống Gia liền chạy đến chỗ trưng bày đồng hồ nam, cậu nhớ lần trước Thiên Tỉ có nói thích mẫu đồng hồ ở chỗ đó.
Vương Nguyên chạy đi không chú ý liền đâm phải người khác làm cậu ngã xuống đất. Vong Phi chạy ở phía sau thấy cậu ngã xuống đất cũng lo lắng vội đỡ cậu lên.
“Cậu Chủ cẩn thận, nếu cậu bị thương Thiếu Gia sẽ lấy đầu thuộc hạ đó.”
Vương Nguyên đứng lên, cậu nhìn người đàn ông mình vừa đụng trúng. Người này cao ráo, ngũ quan cũng rất thanh tú chỉ có điều không đẹp bằng Vương Tuấn Khải của cậu nha.
“Tiên sinh xin lỗi, vừa rồi là do tôi vội quá nên đụng phải anh.” Vương Nguyên lãnh đạm lên tiếng.
Người đàn ông trước mặt đang bị vẻ đẹp của Vương Nguyên thu hút cũng lấy lại tinh thần nói.
“Không sao.”
Vương Nguyên cũng chẳng quan tâm nữa dù sao cậu cũng đã xin lỗi rồi. Vương Nguyên rời đi, cậu đến cửa hàng đồng hồ phía trước lấy chiếc đồng hồ Thiên Tỉ thích rồi cũng cùng Vong Phi rời đi.
“Cậu Chủ cậu đi chậm thôi đừng để ngã.” Vong Phi chạy ở phía sau Vương Nguyên lo lắng nói.
“Biết rồi mà tôi đâu phải là trẻ con.” Vương Nguyên hậm hực nói.
“Tôi biết, nhưng mà Cậu Chủ bị thương thì Thiếu Gia sẽ xử phạt tôi. Hơn nữa, Cậu Chủ cậu đang bị thiếu máu, còn có nhóm máu trong người cậu là nhóm máu hiếm nếu có chuyện gì rất nguy hiểm.” Vong Phi thở dài nói.
Cậu Chủ lúc nào cũng hoạt bát như vậy thì không nói gì, nhưng lại còn hậu đậu nếu có chuyện gì thì Vương Tuấn Khải liền lấy mạng bọn họ đó.
“Được rồi tôi đi chậm là được chứ gì.” Vương Nguyên khó chịu nói nhưng rồi cũng chậm bước chân lại.
Vong Phi ở phía sau cũng toát mồ hôi lạnh, Cậu Chủ chịu nghe lời như vậy quả thật là phước đức tám đời mà.
Sau khi Vong Phi thành công đưa Vương Nguyên không chút sức mẻ nào về lại Vương Gia thì cũng đã là 16 giờ 40 phút chiều. Vương Nguyên vừa về đến nhà đã hí hửng chạy vào ôm lấy Vương Tuấn Khải đang ở trên sofa mà mặc kệ là có người ngoài đang ngồi đó.
Vương Tuấn Khải nhướng mày, anh ôm lấy Vương Nguyên hôn nhẹ lên tóc cậu hỏi.
“Đi ra ngoài vui không?”
“Vui nha, em mua được quà cho Thiên Tỉ rồi nè.” Vương Nguyên nói rồi cũng với tay lấy hộp quà trên bàn đưa đến cho Vương Tuấn Khải xem.
Vương Tuấn Khải lại chẳng buồn quan tâm đến quà cáp gì đó mà lấy ra khỏi tay cậu đặt lại xuống bàn.
“Em đi tắm đi, quần áo tối nay Vũ Phong đã để ở trên bàn trong phòng sẵn cho em rồi.”
“Aaa, vậy em đi tắm trước nhé.”
Vương Nguyên nói xong liền hôn lên môi Vương Tuấn Khải một cái rồi mới chạy đi. Vương Tuấn Khải nhìn cậu chạy đi thì lắc đầu, đối với hành động của đứa nhóc này anh sớm đã quen rồi.
Lý Thiên Trạch ngồi đối diện Vương Tuấn Khải chứng kiến những cảnh ân ân ái ái kia từ nãy đến giờ cũng lên tiếng.
“Xem ra tình cảm của anh và anh dâu tốt nhỉ? Chỉ tiếc là bọn em lại không biết bên cạnh anh lại xuống hiện một thiếu niên tuyệt mỹ đến thế.”
Vương Tuấn Khải cười ánh mắt cũng ôn nhu đến lạ, anh là hận không thể đem Vương Nguyên nhốt lại ở trong nhà đó biết không.
“Lúc trước anh cũng không nghĩ có ngày mình sẽ động tình, cũng chưa từng nghĩ qua bên cạnh anh sẽ xuất hiện một người làm anh yêu đến như vậy. Chỉ một vết thương nhỏ của em ấy cũng khiến anh lo lắng, chỉ bị sốt một chút liền khiến anh đứng ngồi không yên.”
Lý Thiên Trạch nhìn Vương Tuấn Khải khi nói đến Vương Nguyên anh mặt lại thâm tình đến lạ thì cũng chỉ biết thầm cười. Ngày trước lúc người trong tổ chức yêu nhau Vương Tuấn Khải từng nói nhìn bọn họ cứ như mấy đứa ngốc, còn dùng ánh mắt ớn lạnh kia nhìn nhau khiến anh lạnh cả sống lưng, bây giờ thì hay rồi, ha ha chính Vương Tuấn Khải tự mình vả mình một cú kia kìa.
“Ha, em không muốn nghe chuyện tình của hai người đâu. Em về trước đây, hẹn gặp lại ở Dịch Gia.” Lý Thiên Trạch nói.
Vương Tuấn Khải gật đầu, dù sao giờ này cũng không còn sớm thả người được rồi.
“Đi đi, nhớ cẩn thận.”
Lý Thiên Trạch gật đầu.
“Đã biết, hơn nữa em cũng không phải trẻ con. Đi đây.”
Lý Thiên Trạch nói xong liền rời đi. Vương Tuấn Khải cũng chẳng nói gì thêm mà nói Vũ Phong đỡ mình lên xe lăn rồi đẩy anh lên phòng.
Sau khi Lý Thiên Trạch ra khỏi hậu viện của Vương Gia thì quả thật đụng phải Kiều Lục Hi đang ở vườn hoa lén la lén lúc nhìn Lý Thiên Trạch. Lý Thiên Trạch nhếch khóe môi, dựa vào một người bình thường không thể che đậy hơi thở như bà ta mà muốn theo dõi một sát thủ cấp S, đúng là điên rồ.
Lý Thiên Trạch lười để ý bà ta mà đi thẳng về phía xe mình đang đậu ở sân của Vương Gia lên xe phóng đi. Lý Thiên Trạch lái được một đoạn thì phát hiện phanh xe có vấn đề liền chữi một tiếng.
“Đáng chết.”
Lý Thiên Trạch nhìn xung quanh phát hiện nơi này ít xe liền đâm vào rào chắn đường, xe cùng rào chắn ma sát được một lúc thì cũng giảm tốc, Lý Thiên Trạch nhân cơ hội đó liền nhảy xuống xe lăn vài vòng trên đất. Chiếc xe do ma sát lực lớn kia cũng phát nổ lớn.
Lý Thiên Trạch nhìn chiếc xe đã nổ tung thì nhếch môi, không nghĩ đến Kiều Lục Hi lại thâm độc thế này. Lý Thiên Trạch lấy điện thoại ra gọi cho ai đó rồi cũng nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường vụ nổ xe kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]